Chu Hoài Sinh không dám tới quá gần, lúc ôm cũng đều rất cẩn thận, thân thể anh rất lạnh, Lâm Tri Dịch ôm anh tựa như ôm một khối băng rắn chắc.
Nhưng cậu không buông tay.
Cậu ghét những lời cậu thuận miệng nói ra mà lại làm tổn thương người khác, lại sợ Chu Hoài Sinh sẽ phát hiện ra ra sự lo lắng giấu kín sau cơn tức giận của mình. Quả thật Lục Cẩn Thừa nói đúng, khi cậu bắt đầu băn khoăn liệu cậu và Chu Hoài Sinh có hợp nhau hay không, cậu đã nảy sinh tình cảm với Chu Hoài Sinh.
Cậu không thích mình nảy sinh tình cảm dễ dàng như vậy, như thể cậu đang ở thế bất lợi trong mối quan hệ giữa hai người, mặc dù Chu Hoài Sinh mới gọi cậu là “Tri Dịch” ba giây trước.
Chu Hoài Sinh buông tay ra trước, còn chưa kịp nói chuyện, Lâm Tri Dịch đã chạy ra khỏi kho chứa đồ.
Quyển Quyển vẫn đang nghịch biểu ngữ trên ghế sofa.
Lâm Tri Dịch dạy bé đọc, nói cho bé ba chữ “Chu Hoài Sinh” trên biểu ngữ là tên của cha bé, Quyển Quyển chỉ vào từng chữ một, đọc đi đọc lại nhiều lần.
Chu Hoài Sinh đi đến sô pha, Lâm Tri Dịch cũng không ngẩng đầu lên mà bảo anh đi tắm, Chu Hoài lập tức xoay người đi lên lầu, Lâm Tri Dịch nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Hoài Sinh một lúc rồi ôm chặt Quyển Quyển trong lòng. Cậu nghĩ: Không có gì khác biệt, lúc ôm Quyển Quyển vẫn có thể ngửi thấy mùi sữa ngọt ngào. Chu Hoài Sinh lại không có mùi gì cả, nhất định là do cậu đã độc thân quá lâu nên mới cảm thấy cô đơn, nên cậu mới thèm được ôm, mới dễ dàng nảy sinh tình cảm với Chu Hoài Sinh.
Dỗ Quyên Quyên ngủ xong, Lâm Tri Dịch đang định quay về phòng, Chu Hoài Sinh đứng trước phòng khách, do dự, Lâm Tri Dịch nghi ngờ hỏi anh: “Sao vậy?”
Chu Hoài Sinh có chút xấu hổ, ngập ngừng nói: “Cậu Lâm, có thể dạy tôi cách sử dụng máy tính được không? Chỉ là những thao tác cơ bản nhất thôi, ngày mai tôi phải đến trạm báo danh. Tôi vừa hỏi đồng nghiệp, họ nói quản trị trang web thì cần phải sử dụng máy tính, tôi, tôi không giỏi lắm.”
Lại kêu là “Cậu Lâm.”
Lâm Tri Dịch nói “ờ” một tiếng rồi quay người đi về phía phòng làm việc, Chu Hoài Sinh vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, Lâm Tri Dịch dừng lại, quay người hỏi: “Anh có đi không?”
Lúc này Chu Hoài Sinh mới vội vàng đuổi theo.
“Mang cái ghế kia lại đây,” Lâm Tri Dịch ngồi trước bàn làm việc, Chu Hoài Sinh kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, cậu chỉ vào thùng CPU ở dưới: “Nút nguồn ở đây.”
Chu Hoài Sinh gãi đầu cười nói: “Tôi biết cách bật tắt, trước đây trong trường có máy tính, nhưng trước khi trường tiểu học sáp nhập vào thị trấn, tôi chưa dùng lại lần thứ hai.”
“Vậy anh muốn học cái gì?”
“Chỉ là…” Chu Hoài Sinh không biết nên miêu tả thế nào.
Lâm Tri Dịch quyết định dứt khoát: “Vậy tôi cứ thao tác máy, có gì không hiểu cứ hỏi tôi.”
“Được.”
“Mặc dù tôi không biết hệ thống hỗ trợ đơn hàng của anh trông như thế nào, nhưng vì anh đã nói rằng quản trị viên web phải xử lý một số đơn hàng có vấn đề, nên anh cần phải viết ra nhiều phương pháp để giải quyết vấn đề. Anh có thể sử dụng Excel để tạo bảng, nhập vấn đề vào một hàng và giải pháp vào hàng tiếp theo, như vậy có thể nâng cao hiệu suất. Anh có trao đổi với quản trị viên web của mình trước đây chưa?”
“Có rồi, lúc Quyển Quyển cần phải đến bệnh viện, tôi đã gọi điện để xin tạm nghỉ.”
“Vậy thì anh viết đơn xin nghỉ phép ở cột bên trái, cột bên phải ghi quy trình nộp đơn, ở vị trí nào trong hệ thống, những thông tin cần nhập và trừ ngày nghỉ sau khi đã nộp đơn. Chỉ cần anh nhớ kỹ quy trình trong lần đầu tiên anh vận hành, sau này sẽ không gặp sai sót.”
Chu Hoài Sinh trông giống như một học sinh đang chăm chú nghe giảng, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ thiếu lấy sổ ghi lại từng lời Lâm Tri Dịch nói.
“Anh có tài khoản WeChat không?”
“Có.”
“Anh cũng có thể đăng nhập WeChat trên máy tính. Bấm vào đây. Anh cần quét mã QR để đăng nhập lần đầu tiên, anh quét rồi dùng thử đi.”