“Tiểu Toàn, sao em lại tới Thành phố Vọng?”
“Em đến đây làm việc, chú họ của em cũng ở đây nên em đến làm việc theo chú. Hôm qua em mới tìm được việc làm ở quán trà sữa.”
“Chu Hoài Sinh, anh có đi không?” Lâm Tri Dịch đứng ở bên cạnh cau mày hỏi.
Lúc này Tiểu Toàn mới chú ý tới cậu, lại chú ý đến Quyển Quyển trong lòng cậu, Tiêu Toàn lập tức mở to mắt, che miệng, ấp úng không nói nên lời: “Hai..Hai người có con luôn rồi sao?”
Cậu nhóc hỏi Lâm Tri Dịch: “Anh đã lấy lại ký ức chưa?”
Lâm Tri Dịch cố ý trả lời: “Lấy lại rồi.”
“Vậy anh tên là gì?”
“Cố Tri Dịch.”
Tiểu Toàn ngạc nhiên nói: “Anh tên là Cố Tri Dịch thật sao! Bây giờ trông anh khác lúc trước lắm luôn, lại còn có con nữa. Hai người đã kết hôn rồi à?”
“Không có.” Chu Hoài Sinh lập tức trả lời.
Tiểu Toàn có vẻ bối rối.
Chu Hoài Sinh lấy điện thoại di động ra nói: “Tiểu Toàn, em có điện thoại di động không? Cho anh số điện thoại đi, sau này có chuyện gì có thể liên lạc với anh.”
“Dạ.” Tiểu Toàn nhận lấy điện thoại, nhập số điện thoại của mình rồi trả lại điện thoại, cậu nhìn chằm chằm Chu Hoài Sinh một hồi, đột nhiên cúi đầu nói: “Vậy hai anh đi trước đi, em phải tiếp tục làm việc.”
Cậu ủ rũ xách bộ mascot và mũ trùm đầu trở lại quán trà sữa, tiếp tục phát tờ rơi, Chu Hoài Sinh nhìn Tiểu Toàn, chợt nhận ra đã hơn ba năm trôi qua, anh đã xa quê hương, xa hàng xóm, xa bạn bè, đến một thành phố xa lạ, bắt đầu một cuộc sống mới, hóa ra đã qua lâu như vậy.
Anh quay lại, bắt gặp ánh mắt dò xét của Lâm Tri Dịch, vừa định giải thích thì Lâm Tri Dịch đã ôm Quyển Quyển trong tay bước đi, anh đuổi theo: “Cậu Lâm, đó là hàng xóm cùng quê của tôi.”
“Liên quan gì đến tôi?”
“Lúc mới mất trí nhớ cậu thường đến nhà cậu ấy chơi.”
Tuy rằng em ấy không thích cậu lắm, nhưng Chu Hoài Sinh cũng không dám nói nửa câu sau.
“Dựa vào đâu mà cậu ta nói tôi làm phiền anh? Chỉ tại tôi bị mất trí nhớ, không nhớ được chuyện gì, cho nên mới tin tưởng vào anh, chỉ có vậy.”
“Phải.”
Lâm Tri Dịch bước ra xe, đặt Quyển Quyển vào ghế trẻ em, Chu Hoài Sinh muốn đưa Quyển Quyển đi, nhưng Lâm Tri Dịch từ chối, “Hôm nay tôi không đến công ty, tôi chỉ đi xử lý một số việc thôi, anh không cần phải xen vào, anh đi làm việc của anh đi.”
Chu Hoài Sinh đành phải đi đến bãi đậu xe không có động cơ, lấy chiếc xe điện của mình.
Lâm Tri Dịch vừa lên xe, Từ Dương đã gọi điện: “Tri Dịch, có chuyện rồi! Hôm nay trong cuộc họp hội đồng quản trị, đổng sự Lâm đã cãi nhau với Lương Viễn Sơn. Đổng sự Lâm nói muốn bãi miễn giám đốc Lương, giám đốc Lương đập bàn, nói, Lâm Diễn Đức, xé rách mặt nạ bây giờ chẳng có lợi cho ai, ông có giỏi thì khai tôi ra luôn đi.”
Lâm Tri Dịch nhướng mày, cuộc điện thoại hôm qua hình như đã có tác dụng.
Lương Viễn Sơn cũng có liên quan.
“Được, tôi biết rồi.”
Lâm Tri Dịch cúp điện thoại, tìm Lục Cẩn Thừa trong lịch sử cuộc gọi: “Anh Cẩn Thừa, giúp em một việc.”
Lục Cẩn Thừa có vẻ như đang ở một nơi rất yên tĩnh, anh hạ giọng nói với Lâm Tri Dịch: “Em cần gì?”
“Phiền anh giúp em kiểm tra xem Lương Viễn Sơn có làm chuyện gì bất hợp pháp trên thị trường chứng khoán hay quản lý công ty hay không. Em nhớ chú của anh trước đây cũng là phó chủ tịch của Bảo hiểm Đỉnh Nạp, em muốn ông ấy kể cho em nghe tất cả những gì ông ấy biết.”
“Điều tra ông ta? Em định làm gì?”
“Chỉ là dọn dẹp nhà cửa thôi. Trước khi tiếp quản Định Thắng, em muốn đá hết những kẻ có tâm không sạch ra ngoài.”
Lục Cẩn Thừa cười nhẹ hai tiếng, nói: “Có vài phần giống với phong cách của mẹ em, được rồi, buổi chiều anh đi hỏi cho em.”
Đột nhiên trong điện thoại vang lên tiếng kính vỡ, Lục Cẩn Thừa lập tức nói: “Bên anh có chút chuyện, anh cúp máy trước, có gì tối nói với em sau.”