Nhưng một người trong số họ say đến mức làm loạn, hắn ta giơ tay lên, giả vờ ngáp, rồi đẩy Chu Hoài Sinh cái, còn khoái chí mà cười cười. Vì để bảo vệ cho Lâm Tri Dịch, Chu Hoài Sinh cứ bước về phía trước, không muốn gây chuyện.
Phía sau anh vang lên mấy tiếng thảo luận to nhỏ “Sau gáy nó không dán miếng dán ức chế, chắc là beta.”
“Chết tiệt, ngay cả beta cũng có thể tìm được một omega xinh đẹp như vậy?”
“Hai loại người này ở bên nhau, không làm được gì, không có kết quả tốt.”
Chu Hoài Sinh dẫn Lâm Tri Dịch trở lại đường lớn, mua cho cậu một cốc nước dừa, Lâm Tri Dịch cầm cốc nói: “A Hoài, tui muốn ăn cái đó.”
Chu Hoài Sinh nhìn sang, nhìn thấy thứ gì đó giống như khoai tây chiên xếp chồng lên nhau, “Đi, chúng ta đi mua.”
“Không được, chân tui đau.” Lâm Tri Dịch ngồi xổm xuống.
“Vậy cậu ở đây, đừng chạy lung tung đấy, chờ tôi quay lại, nghe chưa?”
Lâm Tri Dịch gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Nghe rồi.”
Chu Hoài Sinh đi tới xếp hàng, bảy tám phút sau, anh cầm khoai tây lốc xoáy quay lại, Lâm Tri Dịch đã không còn ở chỗ cũ nữa, trong nháy mắt, một cơn hoảng loạn cực lớn ập đến, hơi thở của Chu Hoài Sinh trở nên gấp gáp, anh cố gắng trấn an mình. Nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Lâm Tri Dịch đâu, lúc đang nghĩ xem nên làm gì thì đột nhiên nghe thấy tiếng chai thủy tinh vỡ toang
Những tên say rượu kia!
Lâm Tri Dịch đang gặp nguy hiểm.
Sắc mặt Chu Hoài Sinh tái nhợt, vội vàng chạy tới, nhưng khi đến nơi, anh lại nhìn thấy hai tên say rượu đang nằm trên mặt đất, Lâm Tri Dịch đạp lên một trong hai người, trong tay cầm một chai thủy tinh vỡ, ấn miệng chai đã vỡ vào cổ kẻ say rượu còn lại: “Mày dám đẩy ảnh? Mày mà cũng dám đẩy ảnh, chán sống hả?”
“Tri Dịch, không được!” Chu Hoài Sinh quát.
Cơ thể Lâm Tri Dịch như bị ai trót chặt, cậu chậm rãi quay đầu lại, quay lại vẻ mặt ngây thơ như trước.
“Tri Dịch, quay lại đây.” Chu Hoài Sinh nói.
Lâm Tri Dịch lập tức ném chai thủy tinh trong tay đi, lùi lại hai bước, sau đó chạy đến chỗ Chu Hoài Sinh, ôm lấy Chu Hoài Sinh, đau khổ kêu: “A Hoài.”
Chu Hoài Sinh ôm lấy cậu rồi rời đi.
Họ nhanh chóng rời khỏi phố Kim Viên, đi đến bến xe buýt đợi xe buýt số 136. Lâm Tri Dịch lo lắng siết chặt tay Chu Hoài Sinh, “A Hoài, đừng giận.”
“Cậu có biết nguy hiểm cỡ nào không?” Chu Hoài Sinh nghiêm túc nói.
“Tui biết,” Lâm Tri Dịch ôm eo Chu Hoài Sinh, dụi mái tóc xoăn của mình vào cằm Chu Hoài Sinh, “nhưng bọn họ khi dễ anh, ngoại trừ tui ra thì không ai được khi dễ anh.”
Chu Hoài Sinh xoa xoa tóc cậu nói: “Sau này không được làm như vậy nữa.”
Lâm Tri Dịch không đồng ý, cậu lặp lại từng chữ một: “Trừ tui ra, không ai được khi dễ A Hoài!”
Chu Hoài Sinh yên lặng ôm chặt cậu vào lòng.
Không tìm được bất kỳ điều gì ở Thanh Giang, Lâm Tri Dịch cũng không có phản ứng gì đối với thành phố này, Chu Hoài Sinh dẫn cậu đi dưới nhà cao tầng đi dạo hai lần, Lâm Tri Dịch chỉ nói mệt mỏi, không thèm ngẩng đầu lên.