Lâm Tri Dịch cũng không vạch trần mà thay vào đó đề cập đến một vấn đề không liên quan, “Tôi đã đọc báo cáo phân tích và nghiên cứu ngành y tế mà cậu đưa cho tôi lần trước, tôi đồng ý với cậu rằng chúng ta có thể mở rộng kinh doanh trong lĩnh vực này, bắt đầu đầu tư vào máy móc đánh dấu giả đi.”
“Thật sao?”
“Cậu có thể là người phụ trách.”
Trong mắt Từ Dương lộ ra vẻ không thể tin được.
“Nhưng gần đây có lẽ cậu rất bận phải không? Đổng sự Lâm có giao việc gì cho cậu không?”
Sắc mặt Từ Dương lúng túng, “Không, không có.”
“Sau khi giải quyết xong các công việc trong tay, cậu có thể bình tâm lại và tập trung vào chuyện đầu tư vào lĩnh vực y tế này. Cha tôi sắp nghỉ hưu, khi tôi tiếp quản Đỉnh Thắng, nhất định tôi sẽ mở rộng sản nghiệp. Có lẽ đến lúc đó cậu cũng có thể giống như tổng giám đốc Lương của Công ty Bảo hiểm Đỉnh Nạp, hoặc như giám đốc Kiều của Công ty Quản lý Tài sản Đỉnh Tân, đều là những ông lớn.”
Mấy ngày nay Từ Dương liên tục bị quá nhiều bất ngờ làm cho choáng váng, mất đi khả năng suy nghĩ, sau khi so sánh ngắn gọn, cậu ta cảm thấy những gì Lâm Tri Dịch nói có lý.
Lâm Tri Dịch quay lại, nhìn qua kính suốt từ trần đến sàn ở tầng một biệt thự, muốn nhìn thấy bóng dáng của Chu Hoài Sinh.
Đánh dấu giả, không phải là không thể.
*
*
Trợ lý của bác sĩ Lý đưa tới một hộp thuốc ức chế, Lâm Tri Dịch uống một chai nhỏ.
Cậu đột nhiên nhìn về phía Chu Hoài Sinh đang ngồi trên ghế sô pha gần đó, hỏi: “Hồi đó tôi tới kỳ phát tình thì sao?”
“Tôi mua thuốc ức chế cho cậu, nhưng hiệu quả không được bao nhiêu.”
“Ồ, bởi vì tôi là omega có cấp bậc rất cao,” Lâm Tri Dịch nhìn Chu Hoài Sinh, tò mò hỏi: “Anh có biết tôi là omega cấp rất cao không?”
“Biết.”
Lâm Tri Dịch nhướng mày: “Làm sao mà anh biết?”
“Ông Dương nói như vậy, ông nói cấp bậc của cậu rất cao, pheromone của alpha bình thường không có tác dụng với cậu.”
Lâm Tri Dịch cười nói: “Thật vậy, lớn tới bây giờ, trong số những người tôi từng gặp, chỉ có anh Cẩn Thừa là miễn cưỡng so được với tôi.”
Lâm Tri Dịch nói xong cũng không để ý, nhưng Chu Hoài Sinh qua một lúc lâu lâu cũng không nói gì, thậm chí còn hơi cúi đầu, vẻ mặt có chút cô đơn. Lâm Tri Dịch suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhanh chóng hiểu được vẻ mặt của Chu Hoài Sinh.
Cậu lập tức giải thích: “Anh hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi với Lục Cẩn Thừa à? Tôi với anh ấy chỉ là bạn bè, không có ý gì với nhau hết. Anh ấy có người mình thích rồi, anh ấy yêu thầm con trai của bảo mẫu nhà ảnh nhiều năm rồi.”
Chu Hoài Sinh sửng sốt, “Tôi, tôi không có hiểu lầm.”
Lâm Tri Dịch quay mặt lại, khịt mũi: “Tôi thèm quan tâm anh có hiểu lầm hay không chắc.”
Cách cậu hơi hất cằm vẫn giống như trước, Chu Hoài Sinh bỗng cảm thấy giấy tiếp theo Lâm Tri Dịch sẽ kêu lên “A Hoài” rồi lao vào vòng tay anh.
Phòng khách ấm áp đầy nắng, khung cảnh trong sân giống như một bức tranh sơn dầu, luôn gợi cho Chu Hoài Sinh nhớ về quá khứ.
Anh do dự hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng quyết định phá vỡ bầu không khí ấm áp lúc này, anh hỏi: “Cậu Lâm, về việc nuôi nấng Quyển Quyển, lúc này cậu nghĩ như thế nào?”
“Chưa có nghĩ xong xuôi, đợi đến mùa đông đi, tôi không thể tước đoạt quyền nuôi dưỡng của anh , cũng không thể rời khỏi Quyển Quyển, trừ phi anh có thể cho tôi một biện pháp toàn diện.”
Chu Hoài Sinh vẫn im lặng.
“Thay vì nói về những chuyện này, không bằng kể cho tôi nghe về quá khứ đi.”
“Không có gì để nói đâu, cậu Lâm, chuyện qua rồi cứ để cho nó qua. Cuộc sống của cậu hiện tại rất tốt, sau này sẽ còn tốt hơn nữa. Quá khứ đó không quan trọng.”
Lâm Tri Dịch đoán trước Chu Hoài Sinh sẽ nói mấy lời này, lúc này điện thoại của cậu rung lên hai cái, Lâm Tri Dịch cầm lên mở ra, là tin nhắn WeChat, bên trong viết thông tin thân phận của Chu Hoài Sinh, là cậu đã nhờ người điều tra.
Chu Hoài Sinh, 27 tuổi, quê ở thôn Nhạn Mông, huyện Bình Vũ, thành phố Nham Đài, trình độ học vấn: trung học phổ thông, đã làm giáo viên tại một trường tiểu học trong thôn được 4 năm, trong 3 năm qua đã đi tới các thành phố: Thanh Giang, Khải Nam, Thành phó Tân và Thành phố Vọng. Không tìm thấy những thông tin khác
Lâm Tri Dịch cất điện thoại, vẻ mặt không thay đổi.
“Chu Hoài Sinh, anh không hận tôi sao?”
Chu Hoài Sinh kinh ngạc: “Cái gì?”
“Nếu anh không nhặt được tôi, bây giờ anh có lẽ đang sống một cuộc sống rất bình yên, không phải chịu khổ như thế này.”
Chu Hoài Sinh có vẻ cũng không có nghĩ tới vấn đề này, anh thất thần mà nghĩ một lúc lâu mới nhìn Lâm Tri Dịch nói: “Sao tôi có thể hận cậu được? Cậu cũng đâu có muốn bị ngã từ trên núi xuống, cũng không muốn bị mất trí nhớ, chỉ có thể nói đây là ý trời trêu người thôi.”
Lâm Tri Dịch đi xoa xoa Quyển Quyển đang chơi đồ chơi, sau đó quay lại ghế sofa nằm xuống, Quyển Quyển bò đến ngồi bên cạnh cậu.
“Chu Hoài Sinh, hôm nay hình như là ngày đông chí.”
“Đúng vậy.”
“Tôi muốn ăn bánh bao.”
“Vậy tôi đi gói một ít.” Chu Hoài Sinh đứng dậy.
Lâm Tri Dịch nhìn Chu Hoài Sinh đi vào phòng bếp, im lặng lẩm bẩm: “Quyển Quyển, sao hôm nay chú không tức giận chút nào? Cha con ôm chú ngủ cả đêm, còn tự ý thay đồ ngủ của chú, chú cũng không chắc cha con có làm gì khác không. Mặc dù ngày hôm qua là chú chủ động ôm cha con, mặc dù chú và cha con đã gặp nhau từ lâu, nhưng đối với chú bây giờ, cha con chỉ là một người xa lạ mà chú mới quen được một tháng. Vậy sao chú lại không tức giận? Đáng lẽ chú phải rất tức giận mới đúng, con có thấy vậy không, Quyển Quyển?”
Quyển Quyển không hiểu gì, chỉ biết hôn lên mặt Lâm Tri Dịch.
Lâm Tri Dịch mỉm cười, nắm lấy đôi tai gấu trên bộ quần áo ở nhà của Quyển Quyển.
Có lẽ là vì ngày đông chí là một ngày đặc biệt, bên ngoài lại có tuyết rơi, hôm nay Chu Hoài Sinh đến tận lúc ăn trưa xong cũng không nói phải đi, anh thu dọn nhà bếp và phòng khách của Lâm Tri Dịch, sau đó đi ra ngoài vứt rác. Lâm Tri Dịch ngồi ở cửa sổ sát đất nhìn chằm chằm anh, sợ anh sẽ chạy trốn.
Vì vẫn đang trong thời kỳ phát tình nên ngay cả khi đã dùng thuốc ức chế đặc hiệu, Lâm Tri Dịch vẫn cảm thấy tinh thần kiệt quệ và cảm xúc giảm sút.