Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega

Chương 50

Biết Chu Hoài Sinh không phải người xấu thì sao? Giữa họ chẳng có kết quả gì, đó chỉ là trò đùa của số phận. Một tai nạn đã đẩy hai người vốn không liên quan đến nhau lại gần nhau, gây ra nhiều sự kiện không cần thiết, ngoại trừ Quyển Quyển là món quà bất ngờ, những chuyện còn lại đối với Lâm Tri Dịch đều là những cú sốc, đúng như Chu Hoài Sinh đã nói, không cần phải làm mọi chuyện rối rắm thêm.

Nhưng thân thể của cậu lại rất nóng, không thể khống chế bản thân mình mà cứ nghĩ đến.

Chu Hoài Sinh ngày hôm đó không có lợi dụng người khác, anh chỉ là uống say mà thôi, Lâm Tri Dịch nghĩ, vậy chẳng lẽ cậu đã chấp nhận mọi hành động ngày hôm đó của Chu Hoài Sinh sao? Cậu không hề phản kháng hay chán ghét, thậm chí sau khi mang thai, cậu còn hào hứng viết một tờ giấy bằng bút đỏ bắt Chu Hoài Sinh chịu trách nhiệm.

Thích đến như vậy sao?

Chu Hoài Sinh cuối cùng cũng dỗ được Quyển Quyển ngủ, đắp chăn cho bé, tắt đèn, rón rén ra khỏi phòng trẻ em, phòng của Lâm Tri Dịch ở cạnh phòng trẻ em, Chu Hoài Sinh muốn đi tới nói một tiếng với Lâm Tri Dịch. Cửa phòng của Lâm Tri Dịch không không đóng, anh liếc qua là có thể nhìn thấy Lâm Tri Dịch đang cuộn tròn trong chăn.

Anh đã quá quen thuộc với hình ảnh này.

Không có thuốc ức chế và pheromone để xoa dịu, Lâm Tri Dịch phải trải qua kỳ động dục đau đớn hàng tháng.

Anh bước vào, Lâm Tri Dịch vừa mới tỉnh dậy sau cơn nóng lạnh tra tấn, không để ý đến tiếng bước chân, thò tay vào ngăn kéo đầu giường lục lọi tìm thuốc ức chế dạng uống. Đã gần cuối năm, lượng thuốc cậu đang trữ cũng đã gần hết. Lâm Tri Dịch lục lọi khắp nơi chỉ tìm được một bình duy nhất, vừa cầm trên tay, khóe mắt đã nhìn thấy Chu Hoài Sinh đi tới.

Cậu ngơ ngác mà nhìn, luôn cảm thấy cảnh tượng này thật quen thuộc, giống như rất lâu trước kia, mỗi khi cậu khó chịu, Chu Hoài Sinh cũng đi đến với đôi mắt chứa đầy sự đau lòng

"A Hoài..." Trong đầu vang lên một tiếng.

Tay chợt buông lỏng, chai thủy tinh liền trượt xuống, phát ra âm thanh vỡ vụn chói tai, lọ thuốc màu nâu sẫm rơi vãi trên sàn nhà.

Cậu liên tục bị đẩy qua đẩy lại giữa hiện thực và ảo ảnh, mãi cho đến khi Chu Hoài Sinh đến gần cậu mới tìm được điểm tựa.

Cậu nói: "Lạnh quá."

Nhưng người của Chu Hoài Sinh lại thật ấm áp, Lâm Tri Dịch liền xốc chăn lên ôm lấy anh.