Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega

Chương 23

Lâm Tri Dịch bế Quyển Quyển đi mang giày, nhanh chóng rời khỏi khu vui chơi.

"Chú, đừng tức giận mà." Quyển Quyển dùng ngón tay chạm vào mặt Lâm Tri Dịch.

"Chú không tức giận, chú chỉ lo Quyển Quyển bị thương thôi. Quyển Quyển có mệt không? Chú dẫn con đi ăn đồ ngon rồi mua quần áo cho con được không?"

Quyển Quyển tựa đầu vào vai Lâm Tri Dịch.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Lâm Tri Dịch dẫn Quyển Quyển đến khu quần áo trẻ em trên tầng hai, món đồ nào cậu cũng muốn mua cho Quyển Quyển, Quyển Quyển tuy nhỏ con hơn những đứa trẻ bình thường nhưng rất dễ thương, làn da trắng nón, mềm mại. Mỗi lần thay một bộ đều khiến các nhân viên trong cửa hàng không tiếc lời khen ngợi

Lâm Tri Dịch nhịn không được liền mua bảy tám bộ một lúc. Lúc xuống đến tầng một, cậu dừng lại trước một cửa hàng đồ thể thao, trên kệ treo một chiếc áo khoác đen trắng, trông có vẻ rất chắc chắn, dày dặn. Cậu bước vào, sờ chất liệu rồi hỏi: "Mua chiếc áo này cho cha con, được không?"

Quyển Quyển rất vui, hạnh phúc nở nụ cười, "Dạ được."

"Chào anh, anh muốn mua cái này ạ? Mua cho mình hay cho người yêu?" Nhân viên bán hàng đi tới.

Lâm Tri Dịch mím môi nói: "Mua cho một người bạn của tôi."

"Vậy bạn của anh cao bao nhiêu ạ?"

Lâm Tri Dịch nhớ lại thân hình của Chu Hoài Sinh, "Khoảng 1 mét 85."

"Dạ vâng, để tôi giúp anh đi lấy."

Lâm Tri Dịch đặt túi đóng gói trong tay lên xe, Quyển Quyển đã cảm thấy hơi buồn ngủ nên cậu lái xe về nhà.

Chu Hoài Sinh về đến nhà là vào khoảng 5 giờ 40, phòng khách không bật đèn nhưng từ khe cửa của phòng ngủ lộ ra chút ánh sáng ấm áp, trái tim Chu Hoài Sinh chợt ấm lên, anh buôn đồ ăn xuống, thay giày rồi bước vào. Hai cục cưng tóc xoăn thậm chí còn ngủ cùng một tư thế, cuộn tròn sang một bên, trông có vẻ thiếu cảm giác an toàn.

Chu Hoài Sinh cuối cùng cũng tìm được cơ hội, anh lấy điện thoại di động ra chụp vài tấm ảnh.

Lâm Tri Dịch cảm giác được có người đi vào, ngơ ngác tỉnh lại, Chu Hoài Sinh vội vàng cất điện thoại đi: "Cậu ăn cơm chiều chưa? Tôi có mua chút đồ."

Lâm Tri Dịch lắc đầu.

"Vậy để tôi đi làm." Chu Hoài Sinh nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến phòng bếp.

Nhưng Lâm Tri Dịch cũng đi theo phía sau anh, cậu lấy chiếc áo khoác trong túi ra đưa cho Chu Hoài Sinh, "Anh mặc vào xem có vừa không."

Chu Hoài Sinh sửng sốt, qua một lúc lâu cũng không vươn tay ra.