Edit+Beta: t.a
----
Chúc Xuyên luôn cảm thấy trên mặt Bạc Hành Trạch là vẻ bối rối cùng luống cuống, tay hình như cũng đang run, răng cắn chặt đến mức cơ cằm đều khẽ rung, có thể thấy được mấy chữ này đối với anh là đả kích lớn thế nào.
Chúc Xuyên nhịn cười, vươn đầu ngón tay chọc chọc bả vai anh, căng cứng.
"Thực sự không tức giận?"
"Không tức giận, không có gì để tức giận, một chiếc nhẫn thôi mà, mua lại là tốt rồi." Bạc Hành Trạch giả vờ bình tĩnh nhặt mảnh sứ vỡ ra ném vào thùng rác.
Anh đã mua nhẫn hai lần, đây là chiếc nhẫn đã mua tám năm trước nên kiểu dáng rất cũ kỹ cũng không đẹp lắm. Nghĩ đi nghĩ lại nên mua một thiết kế mới, nhưng sau khi Nghiêm Huyền đưa hắn, hắn cũng không đeo.
Lúc anh đến kỳ phát tình lừa được hắn đeo chiếc này lên, tâm tư cảm thấy giống như tám năm chưa từng tách ra, không nghĩ tới lại bị mất.
"Em cũng không cố ý làm mất, sẽ không trách em."
Ấm áp tràn ngập trong l*иg ngực, Chúc Xuyên đưa tay kéo rèm cửa sổ xuống, ánh mặt trời chiếu vào trên tay Bạc Hành Trạch, phản chiếu viên kim cương vụn trong suốt trên nhẫn, kiểu dáng tuy đơn giản cũ kỹ nhưng không che giấu chút ánh hào quang nào.
"Tôi đi thay quần áo."
Chúc Xuyên nhìn bóng lưng anh, chậm rãi đuổi theo, dựa vào khung cửa, nửa người trên chỉ mặc áo sơ mi của anh, ba cúc trên cùng không đóng lại lộ ra một mảng ngực đã bị tàn phá bừa bãi.
Từ nhỏ hắn đã được nuông chiều, da mịn thịt mềm mại liền không chịu nổi tàn phá.
Trên hai đùi còn lưu lại dấu hôn, bên trong áo sơ mi lộ ra bộ phận như ẩn như hiện lại càng thêm một tia du͙© vọиɠ càng dấu càng lộ, trong lòng bàn tay nắm một thứ, thở ra một hơi.
"Aiz."
Bạc Hành Trạch đang thay quần áo, không quay đầu lại, ngón tay nhanh chóng cài nút áo âu phục, tốc độ kinh người.
"Đi thôi."
"Đi đâu?".
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
Bạc Hành Trạch nhìn hắn còn chưa thay quần áo, thoáng nhíu mày nhìn một lúc lâu, trong giọng nói lộ ra một sự kiềm chế vô cùng, "Em không muốn ra ngoài?"
"Không có ý định đâu." Chúc Xuyên tự nhủ rằng chiếc nhẫn nằm trong tay tôi, tại sao phải đi ra ngoài.
Bạc Hành Trạch đã tháo nhẫn trên tay ra, nghe hắn nói như vậy ánh mắt đột nhiên lạnh đi vài phần, chẳng lẽ em ấy không có ý định đeo nhẫn? Hay là căn bản nhẫn không phải vô tình bị mất.
Vậy phải làm sao?
Bạc Hành Trạch nhanh chóng nghĩ đối sách trong lòng, lại hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ lý trí, nghĩ đến một biện pháp thiết thực hữu hiệu, đè nén trái tim đang co rút đau đớn xuống.
"Em không thoải mái thì ở nhà nghỉ ngơi đi, tự tôi ra ngoài, rất nhanh sẽ trở về."
"Anh cũng đừng đi ra ngoài." Chúc Xuyên xoay người, đưa tay giữ chặt vai anh, cảm giác được lòng bàn tay anh ướt sũng tất cả đều là mồ hôi.
Chúc Xuyên không đành lòng bắt nạt anh nữa, mở lòng bàn tay cho anh xem, "Ài. "
Bạc Hành Trạch sững sờ nhìn thật lâu, không dám tin nhìn chằm chằm vật hình tròn trong lòng bàn tay, ngay cả âm cuối cũng mang theo một chút run rẩy, "Em, chưa đánh mất?"
"Bảo bối đây." Chúc Xuyên tiến về phía trước một bước, một tay nâng nhẫn, tay kia đặt lên vai anh, mềm giọng mỉm cười nói: "Tối hôm qua đánh người sợ dính mấy thứ bẩn thỉu nên cất đi."
Bạc Hành Trạch cũng không biết phản ứng như thế nào, kích động đến mức hô hấp tán loạn, muốn cầm lên lại không dám cầm lên, ánh mát đảo liên hồi lúc dừng lại trên mặt hắn lúc lại dừng trên chiếc nhẫn.
"Em không có làm mất."
"Ừm, không có mất." Chúc Xuyên khẽ ngửa đầu hôn anh một cái, cảm giác môi anh nhẹ nhàng nhúc nhích, lòng bàn tay đưa về phía trước một chút, "Đeo cho tôi."
Bạc Hành Trạch như cướp lấy chiếc nhẫn có chút thô lỗ giúp hắn đeo lên, sợ chậm một chút hắn liền đổi ý, gắt gao bám vào các ngón tay mới thở phào nhẹ nhõm, cắn răng nói: "Em dùng cái này dọa tôi, thiếu đánh!"
Chúc Xuyên cầm tay anh nghĩ đến nơi bị sưng đỏ kia, giọng nói dính dính tính sổ, "Biếи ŧɦái, anh đánh tôi cũng không ít lần, giờ còn đau đây này."
"Tôi hiện tại rất muốn đánh em."
Chúc Xuyên sợ anh đánh thật, vội vàng đổi đề tài hỏi anh, "Tại sao lần này lại gấp gáp như thế? Cái trước tôi không đeo anh cũng không tức giận như vậy."
"Không nói được không?"
"Được, nhưng mỗi tuần một lần đổi thành mỗi quý một lần đi."
Cái này có thể giẫm lên bãi mìn Bạc Hành Trạch, một ngày một lần hắn cũng không thỏa mãn nói gì đến mỗi quý một lần! Cả ngày lắc lư trước mặt mà chỉ có thể nhìn không thể ăn anh phát điên mất.
"Chiếc nhẫn là tôi dùng số tiền dì đưa cho để mua."
Chúc Xuyên sửng sốt, "sự thật" bất ngờ khiến hắn kinh ngạc đến mức mở to mắt, cho là mình nghe lầm.
Năm đó số tiền "trai bao" nhục nhã kia được anh biến thành chiếc nhẫn tràn đầy tình yêu, nhưng đó là tiền chia tay của hai người, mỗi ngày anh nhìn chiếc nhẫn này phải chịu bao nhiêu thống khổ.
Yêu hận xé rách, mấy ngàn ngày đêm dây dưa không dứt, không khiến anh phát điên đã quá tốt rồi.
"Đừng làm mất nữa, được không?" Bạc Hành Trạch một câu hai nghĩa, anh đã một lần trải qua việc bị bỏ rơi, không muốn trải qua thêm lần nào nữa.
Trong lòng Chúc Xuyên giống như bị một cây chùy lớn vừa quay qua quay lại vừa va chạm khắp nơi khiến hắn đau không nhịn nổi cuộn ngón tay, hơi thở trong l*иg ngực khó khăn chen ra từng đợt từng đợt.
Hắn vẫn biết Bạc Hành Trạch yêu hắn, nhưng mỗi ngày lại càng yêu nhiều hơn, hắn căn bản không thể tưởng tượng được Bạc Hành Trạch rốt cuộc yêu hắn đến mức nào.
"Không, sẽ không mất nữa."
Bạc Hành Trạch kỳ thật rất dễ dỗ dành, lấy lòng một chút là đặc biệt dễ thỏa mãn, chỉ có trên giường hơi khó một chút.
Bạc Hành Trạch không tiện nói tiếp đề tài này nữa đành hậm hực, đồng thời nhớ đến hợp đồng không giới hạn lần hôn nên đòi hôn tiếp.
"Ai ai ai, điện thoại di động của tôi kêu, đừng hôn nữa."
Bạc Hành Trạch ôm hắn đến bên giường lấy điện thoại di động, vẫn không chịu buông tay, không hôn nữa mà vùi vào cổ hắn liếʍ cắn, Chúc Xuyên nhíu mày mắng anh, "Anh đừng có liếʍ giống chó, đừng cắn..."
Điện thoại di động kết nối, Chúc Xuyên đè nén hơi thở, tay kia đầy đầu "đại cẩu" kia ra khỏi người mình, bỗng nhiên tay dừng lại lạnh lùng hỏi: "Chuyện khi nào?"
Không biết đối phương nói gì khiến hắn tức giận lập tức nổi điên, "Thế mà đến bây giờ mới thông báo cho tôi? Sao không để đến đêm ra mắt rồi nói? Đến lúc đó tôi tìm Nữ Oa biến một cái ra Chu Ân Ân."
Bạc Hành Trạch phát hiện giọng hắn không đúng, ngẩng đầu hỏi hắn làm sao.
"Ngày hôm qua ông cụ trong nhà mừng thọ, Ân Ân xin phép về nhà nửa ngày rồi không quay lại, tôi đoán chắc là bị nhốt ở nhà." Chúc Xuyên ném điện thoại di động lên giường, mở cửa tủ tìm quần áo thay.
"Em muốn trở về Giang Thành?"
Chúc Xuyên thay quần áo xong mới phát hiện phía sau có người đứng, giống như không thể hiểu tại sao hắn lại vì Chu Ân Ân mà trở về căn nhà hắn chán ghét kia, đứng nhìn một lúc rồi quyết định nói với anh: "Ân Ân đúng là do Từ Uyển Oánh sinh ra, nhưng em ấy và những người nhà họ Chu không giống nhau. "
"Tôi biết."
Chúc Xuyên nói: "Khi còn bé em ấy luôn quấn lấy tôi, có một lần tôi gặp mấy tên côn đồ từng đánh nhau chịu thiệt, khi đó em ấy mới bảy tám tuổi, chạy ra bảo vệ trước mặt tôi. Sau đó hai chúng tôi đều rất thảm, tôi không sợ đau nhưng em ấy sợ, nằm sấp trong ngực tôi khóc lớn. Khóc lóc hỏi tôi có đau không, còn nhân cơ hội này đòi kẹo hồ lô với tôi, mỗi tuần đều mua một xiên."
Chúc Xuyên thở phào nhẹ nhõm, "Tiểu nha đầu cao hơn một chút, nói với đám côn đồ kia đây là anh trai tôi! Đừng bắt nạt anh ấy! Cũng may khi đó tôi cũng rất có thể đánh nhau, có thể bảo vệ em ấy, bằng không nha đầu thối này sẽ bị hủy dung."
Bạc Hành Trạch trầm ngâm.
Chúc Xuyên nói: "Trong mắt những người nhà họ Chu chỉ có lợi ích, Ân Ân không thích hợp ở đó, em ấy phải tự do. "
Bộ dáng hoạt bát xinh đẹp của Chu Ân Ân rất đáng yêu, Bạc Hành Trạch tưởng tượng một chút khi cô biến thành cái dáng gọi là thượng lưu danh viện, dịu dàng, ưu nhã, nụ cười vừa vặn.
"Tôi đưa em đến sân bay."
"Được."
Chúc Xuyên ở trên xe xử lý một ít chuyện, trước khi xuống xe bị giữ chặt tay, quay đầu lại môi nóng lên một chút lại lập tức lui ra, "Về đến đây thì gọi điện cho tôi, lúc trở về tôi sẽ đón hai người. "
"Làm gì, sợ tôi không về?"
Bạc Hành Trạch không phủ nhận.
"Yên tâm đi, tối nay tôi sẽ trở về, thêm một ngày sẽ để cho anh một tuần thêm một lần, an tâm đi?"
Bạc Hành Trạch gõ trán hắn một cái, "Tôi cũng không quá thích việc này."
Chúc Xuyên nhướng mày cười với hắn, "Anh thực sự không thích? Nếu không phải còn có chút lý trí, hiện tại có khi tôi đã chết cả ngàn lần rồi. Nếu anh có thể tự làm với bản thân mình sẽ biết được súc sinh là thế nào."
"......"
Bạc Hành Trạch tiễn Chúc Xuyên rồi lái xe qua đại học một chuyến, hôm nay là ngày Phó giáo sư đi công tác trở về, anh thật sự chờ không kịp, nhanh chóng muốn biết kết quả.
Mỗi ngày nơm nớp lo sợ, luôn cảm thấy có một vật gì đó treo trên đỉnh đầu, không biết là thanh kiếm hay là cái gì khiến anh rất khẩn trương.
Khuôn viên trường đại học nhàn nhã hoạt bát, Bạc Hành Trạch dừng xe ở ngoài cổng trường rồi đi bộ vào, từng tốp học sinh tay trong tay đi qua, ngẫu nhiên có mấy người ghé mắt nhìn anh bàn luận.
"Sao hôm nay Bạc tổng lại có thời gian đi dạo sân trường? Công việc không bận rộn sao?" Giáo sư Phó cũng từ cửa chính đi vào, không lái xe mà đẩy một chiếc xe đạp chậm rãi đi tới.
Y cũng đeo kính, không lạnh lùng xa cách như Bạc Hành Trạch, một thân khí chất thoải mái phong lưu, lúc phất tay cũng ôn nhu nho nhã làm cho người ta động tâm.
"Có cần tôi dẫn đi dạo không? Đại học Bình Thành của chúng tôi là khá tốt, có thể được xếp hạng trong top 10 trường đại học thích hợp để tham quan. Nhưng tôi nghe nói trường ở nước ngoài cậu học cũng không tồi, có thể được xếp hạng trong top 5. "
"Không cần, đến phòng thí nghiệm đi."
Bạc Hành Trạch chưa bao giờ đi dạo ở trường học, mấy năm ở nước ngoài ngoại trừ nơi nhất định phải đi, thêm một tấc đất cũng chưa từng đặt chân xuống.
Giáo sư Phó không vạch trần sự nóng vội trong lòng anh, chỉ cười khẽ cùng anh sóng vai đi đến phòng thí nghiệm, hôm nay là cuối tuần cho nên học sinh cũng không có ở đây, thời cơ cũng vừa vặn.
Y điều số liệu ra, Bạc Hành Trạch lại lấy mấy viên thuốc trong túi ra, "Tôi sợ lúc xét nghiệm sẽ có vấn đề, lại lấy mấy viên thuốc. "
"Tâm tư này."
Giáo sư Phó làm việc rất nghiêm túc, trong giới di truyền học đánh giá y rất tốt.
Bạc Hành Trạch yên lặng ở một bên chờ, nghiên cứu rất lâu, chi chít chương trình cùng số liệu anh hoàn toàn không hiểu, nhưng anh cả mười phần nghiêm túc.
Từ khi mặt trời lên đến khi mặt trời xuống nùi rồi màn đêm buông xuống, cuối cùng cũng ra số liệu.
Giáo sư Phó nhìn chằm chằm vào những chương trình phức tạp đến cực điểm kia nhiều lần chứng thực rất nhiều lần, "Những loại thuốc này là ức chế sự lây lan của tế bào ung thư, đồng thời còn có xúc tác tin tức tố..."
Giải thích kỹ lưỡng xong phát hiện Bạc Hành Trạch đang sững sờ, y cho rằng anh nghe không hiểu, nên thay đổi một lời giải thích tương đối đơn giản.
"Ví dụ như một vết loét ngầm, cần phải thúc đẩy độc tố của nó đến cực hạn, sau đó mượn biện pháp bên ngoài diệt trừ nó."
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tổng giám đốc Bạc: Tai tôi bị hỏng rồi, nghe được những thứ không nên nghe, mọi người giúp tôi mang giáo sư Phó đi, cầu xin mọi người có được hay không.
💜💜💜💜💜💜💜
t.a: mỗi ngày một chương nhaaaaa