Hứa Tĩnh vốn tưởng tương lai sẽ có rất nhiều việc phát sinh, nhưng sự thật chứng minh rằng cô đã nghĩ quá nhiều. Một tháng trôi qua, tất cả đều sóng êm biển lặng.
Sau khi tìm chị họ làm thuyết khách, mẹ đã yên tĩnh lại, sinh hoạt như bình thường, không có bất cứ rắc rối nào.
Vương Ninh dứt khoát tuyên bố phải ly hôn. Nhưng từ lần cuối hai người gặp nhau thì hoàn toàn bặt vô âm tín. Hứa Tĩnh không thể không nghi ngờ, có lẽ nào chị họ về đến nhà liền nghĩ lại nên chùn bước. Hoặc chị họ chỉ giận dỗi ngoài miệng vài câu chứ thực sự không nghĩ đến chuyện ly hôn.
Hứa Tĩnh vội vã định đến nhà hỏi thẳng chị họ, nhưng khi bình tĩnh suy nghĩ thì chuyện tình cảm của người ta thế nào thì cũng không liên quan cô. Lỡ như chị họ thà rằng chịu tra tấn cũng không muốn ly hôn thì cũng là lựa chọn của chị ấy, cô đâu có quyền xen vào nên đành thôi.
Về phần người họ Vệ kia, sau khi trao đổi số điện thoại cho nhau thì anh ta cũng chưa từng gọi cho cô. Hứa Tĩnh nhớ đến câu nói của Vệ Giang “Có gì liên lạc sau” thì trong lòng liền bồn chồn, cảm thấy đối phương ý tứ rằng “Không có việc thì khỏi liên lạc”.
Nghĩ đến đây, Hứa Tĩnh thấy bực bội. Không liên lạc thì không liên lạc, trước khi biết được một người chung chí hướng, cô cũng có thể xử lý tốt mọi việc mà. Cái người không có đồng đội giả làm bạn gái không vội thì cớ gì cô phải nôn nóng. Trước giờ sống ra sao thì bây giờ sống thế đấy.
Hơn nữa… khi đối mặt với nhan sắc hàng đầu thì cô cũng không quá tự tin mình có thể chống cự nổi. Nghĩ tới nghĩ lui, giữ nguyên hiện trạng là lựa chọn tốt nhất.
Thời gian trôi nhanh như ngựa phi nước đại. Chỉ chớp mắt liền đến Tết.
Hứa Tĩnh nhớ đến việc bị dì hai hỏi thăm chuyện bạn trai vào cuộc họp mặt năm ngoái, vì muốn lấy lại tiếng nói của mình mà cô thẳng thừng nói rằng bản thân theo chủ nghĩa độc thân. Hứa Tĩnh ngẫm nghĩ, khẽ thở dài, đó đúng là thứ bắt đầu tất cả xui xẻo mà. Một năm qua, mẹ với dì gây không ít rắc rối.
“Sắp đến ngày ví đổ máu rồi.” Triệu Tiểu Huyên thở ngắn than dài, bấm đầu ngón tay. “Lì xì cho cháu gái này, lì xì cho cháu trai nè, tiền xe về quê, tiền mua đồ Tết… Không chừng còn phải tham dự đám cưới của bạn cùng lớp rồi biếu tiền mừng. Hơn nữa, khó khăn lắm con trai mới có kỳ nghỉ đông nên nhất định phải dẫn nó ra ngoài chơi hai hôm để có thêm trải nghiệm. Thôi, không tính nổi nữa, đau lòng, hại gan, khả năng bệnh tim tái phát mất.”
Hứa Tĩnh tức giận lên tiếng. “Nói linh tinh. Đến cuối năm nay là chị đủ ba năm làm việc rồi, tiền thưởng chắc chắn không ít. Tuy phải chi tiêu nhiều nhưng phần tiền chị nhận được cũng nhiều mà.” Sau khi lời qua tiếng lại, mối quan hệ giữa hai người hoà hợp như cũ, ít nhất ngoài mặt là thế.
“Đúng là trẻ người non dạ! Em không biết à? Tiền có bao giờ đủ để tiêu đâu.” Triệu Tiểu Huyên hùng hồn đưa ra lý lẽ.
Hứa Tĩnh nghẹn lời. Cẩn thận suy ngẫm mới phát hiện câu này quả thật không sai. Chỉ cần muốn tiêu thì cứ tiêu thôi.
“Phải nói là chúng ta nên cảm ơn ông chủ vì đã nhìn xa trông rộng, phải cảm ơn giám đốc chi nhánh vì tài lãnh đạo của mình và cảm ơn cả đồng nghiệp Hứa Tĩnh đã cống hiến hết mình cho công ty. Nhờ vào mọi người mà công ty mới chuyển đổi thành công, nên hôm nay ai nấy đều tốt đẹp.” Triệu Tiểu Huyên nói đùa với vẻ mặt nghiêm chỉnh.
“Nào, đừng có hại em như thế chứ, em gánh không nổi đâu. Tất cả vinh dự đều thuộc về cấp lãnh đạo, những người khác chỉ bé mọn thôi.” Ngừng một chút, Hứa Tĩnh nói tiếp. “Chà, nếu nhận được một phần tiền thưởng thì em sẽ không bận tâm nữa.”
“Quả nhiên, yêu tiền hơn yêu mạng.” Triệu Tiểu Huyên thở dài, nói thêm một câu. “Chị thích em rồi đấy!”
Hứa Tĩnh khẽ cười, không nói gì nữa.
Cố gắng nửa năm, nền tảng trò chơi của công ty đã sớm vào quỹ đạo. Bởi vì là nơi tiên phong trong nước tạo ra nền tảng trò chơi và những trò chơi trực tuyến nên mức độ nổi tiếng của nền tảng đó cũng cao vô cùng, lượng truy cập cực kỳ tốt.
Trong khi mọi người nghĩ ngợi về lợi nhuận thì đã có doanh nghiệp tìm đến. Có một công ty nhìn vào lượng truy cập của nền tảng đã chủ động đưa ra yêu cầu đăng quảng cáo, hứa hẹn sẽ trả hơn một trăm ngàn tệ mỗi năm. Trong lúc cho rằng công ty này ngu ngốc dễ dụ thì cũng có không ít doanh nghiệp tìm đến khen ngợi. Nhờ đó mọi người nhận ra, lượng truy cập tốt thực sự có thể kiếm được tiền hoặc kiếm được rất nhiều tiền.
Sau khi ngâm cứu kỹ càng, mọi người đi đến kết luận rằng: công ty có thể kiếm được nhiều tiền là vì tạo ra nền tảng trò chơi khá sớm nên chưa bị cạnh tranh, người chơi cũng chẳng có lựa chọn nào khác. Hơn nữa, trên nền tảng trò chơi còn có kha khá trò vui nhộn nên dễ dàng thu hút lượng truy cập. Mà lượng truy cập càng cao thì các doanh nghiệp càng thấy có nhiều cơ hội kinh doanh nên sẽ chủ động tìm đến công ty thôi.
Tiếp theo, ông chủ tỉ mỉ chọn ra một vài đối tác trong số những doanh nghiệp đó. Có hợp đồng thì phát video rồi tính phí theo lượt nhấp chuột, có cái thì đăng quảng cáo, phí tính theo năm, cũng có trường hợp khi mở giao diện trò chơi sẽ có link dẫn sang trang web bán hàng và tính phí hàng tháng.
Đến cuối năm, sau khi phòng tài vụ hạch toán thì phát hiện tiền kiếm được lúc công ty đã chuyển đổi hình thức nhiều hơn hẳn lúc bán CD. Như vậy mọi người chẳng những khỏi lo công ty đóng cửa mà còn ấp ủ mong chờ tiền thưởng cuối năm sẽ vô cùng phong phú. Vì ông chủ luôn hào phóng mà!
Chính bởi thế, càng gần Tết Nguyên Đán, mọi người càng vui vẻ, sôi nổi cười nói, kể chuyện tiếu lâm. Bầu không khí u ám đã hóa hư không, ai nấy đều âm thầm cầu mong.
“Thành thật mà nói, lượng truy cập nền tảng trò chơi tốt như vậy ít nhiều cũng nhờ mấy cái trò chơi của em. Đóng góp của em không nhỏ chút nào.” Triệu Tiểu Huyên nghiêm túc nói. “Theo phân tích của chị, tiền thưởng cuối năm nay nhất định không thiếu phần em. Chị mang ba năm kinh nghiệm ra đảm bảo đấy.”
“Không hề, tất cả là do lãnh đạo nhìn xa trông rộng, hành động dứt khoát. Tại vì mau chóng chuyển đổi hình thức mới tiên phong chiếm lĩnh thị trường, xuôi chèo mát mái.” Hứa Tĩnh khiêm tốn, cuối cùng đổi đề tài. “Nếu tâm tình ông chủ tốt, khen thưởng cho nhân viên đã không ngại cực khổ mà cùng công ty vượt qua khó khăn thì tuyệt thật.”
**
Nhưng Triệu Tiểu Huyên đã đoán sai.
Sau khi nhận được tiền thưởng cuối năm, Hứa Tĩnh liếc mắt nhìn số dư trên điện thoại, bất giác nhíu mày. Trừ hết thuế thì còn lại mười lăm ngàn tệ, tương đương hai tháng lương. Tuy nhiên công ty của họ cả năm được mười tám tháng lương bao gồm lương hàng tháng, rồi tiền thưởng giữa năm là ba tháng lương và cuối năm thưởng một phát ba tháng lương mà!
Không lẽ phòng tài vụ nhập sai à? Trong lòng Hứa Tĩnh chợt bật lên suy nghĩ này.
Đúng lúc đó, nhóm chat chung điên cuồng kêu lên, đồng nghiệp lập trình cũng nườm nượp nhắn tin. Bởi vì ai nấy cũng đặt biệt danh nên cơ bản không thể nhận ra ai đang nói. Cho dù có bị người ta chụp màn hình cũng chẳng cách nào chứng minh biệt danh đó là ai. Vì vậy, mọi người đều thản nhiên nói chuyện.
[123 Người gỗ: Chết tiệt, công ty điên hả trời?! Tiền thưởng cuối năm chỉ bằng một tháng lương! Rõ ràng năm nay kiếm quá trời tiền! Nhiều nhất từ trước đến giờ luôn!]
[Đoán xem ta là ai: Khóc cạn nước mắt, tôi còn tưởng phòng tài vụ chuyển nhầm chứ. Vậy ra thực sự chỉ có một tháng lương ư?!]
[Cậu bé tay sắt Astro Boy: Tim này chết lặng. Lúc vào công ty, chả phải đã nói mỗi năm nhận tất cả mười tám tháng lương à? Không nói lời nào mà sửa nội quy hả??]
[Đoán xem ta là ai: Công ty làm vậy thích đáng sao? Để chuyển đổi hình thức thành công, các đồng nghiệp đều làm việc không ngủ nghỉ. Bây giờ, thành công rồi, đường lớn thênh thang công ty bước thì ông chủ lại bỏ rơi chúng ta?]
[Cậu bé tay sắt Astro Boy: Đúng rồi, không có công lao cũng có khổ lao, tự dưng chạnh lòng ghê.]
Hứa Tĩnh kinh ngạc sững sờ, tiền thưởng của những người khác cũng là một tháng lương à?
[Powerpuff Girls: Theo suy đoán của tôi, sáu tháng trước công ty suýt đóng cửa nên ông chủ rất sợ. Hồi trước ông ấy hào phóng chia một phần lợi nhuận cho nhân viên vì nghĩ rằng trong tương lai chắc chắn kiếm được nhiều hơn. Nhưng trải qua kiếp nạn này, ước chừng ông chủ có chút tiếc nuối. Lỡ như mai mốt công ty gặp khó khăn, chẳng may phá sản thì ông ấy cũng còn một số tiền để sống sung túc.]
[Cậu bé tay sắt Astro Boy: Ha ha. Lần tới công ty gặp khó khăn nhất định phá sản. Đối đãi với nhân viên chấp nhận chịu khổ cùng công ty kiểu này thì làm gì còn ai dám liều mạng làm việc nữa?!]
[123 Người gỗ: Bất mãn thì sao chứ? Có nghỉ được không? Cho dù tiền thưởng cuối năm chỉ có một tháng lương, nhưng mặt bằng chung thì thu nhập mỗi năm vẫn cao hơn mấy chỗ khác mà.]
[Cậu bé tay sắt Astro Boy: Đừng có tưởng bở. Cắt giảm tiền thưởng cuối năm chỉ là khởi đầu thôi, sau đó chắc chắn còn những chiêu trò khác. Tôi không tin là đã ép tiền thưởng cuối năm xuống mà tiền thưởng giữa năm vẫn duy trì mức ba tháng lương đâu. Nếu thưởng giữa năm cũng chỉ còn một tháng lương thì coi như cả năm chỉ hưởng được mười bốn tháng lương à. Nhưng ban đầu một năm tận mười tám tháng lương còn gì, tính thử coi, bớt được biết bao nhiêu hả. Ồ, cái này là tôi chưa dự trù tính huống miễn luôn thưởng giữa năm, thưởng cuối năm đấy.]
[123 Người gỗ: Bỏ xừ! Ngậm mồm lại. Lỡ mà nói gở thành thật thì tôi khóc chết mất.]
[Đoán xem ta là ai: Bớt tỏ ra giỏi tính toán đi, rõ mười mươi ai chẳng thấy!! Chúng ta vẫn là bạn nếu chỉ hiểu mà đừng nói ra.]
[Cậu bé tay sắt Astro Boy: Không đọc kỹ bảng lương hả? Phí tăng ca bị giảm hết rồi! Tiền tăng ca giống như bố thí á, làm sao so được với trước kia.]
[Cậu bé tay sắt Astro Boy: Hoặc đi, hoặc ở, làm chỗ nào chả có mấy chuyện này. Rồi thôi, tôi không nói nữa, mọi người tự hình dung ha.]
[Đoán xem ta là ai: Chúng ta có thể làm gì đây? Trước mắt, công ty chuyển đổi hình thức thành công thì ít nhất còn được trả lương đúng hạn. Bây giờ mà từ chức, đi tìm công ty mới, nói không chừng lại phải mất ba tháng!]
Sau đó, những người trong nhóm chat kêu rên.
Hứa Tĩnh suy tư. Cứ cho là mấy người khác do làm lấy lệ nên cuối năm bị phạt thay vì ba tháng lương thì chỉ còn một tháng, nhưng cô đâu có làm sai cái gì, hơn nữa còn cống hiến vô cùng nhiều, tiền thưởng cuối năm bị cắt giảm thì vô lý quá. Hay thực ra, cô cũng chỉ được một tháng lương, còn tiền thưởng thì là của ông chủ.
Với suy nghĩ này, Hứa Tĩnh lạnh sống lưng. Tưởng rằng sau bao vất vả, cuối cùng công ty cũng khôi phục lợi nhuận, có thể tốt đẹp trở lại. Nhưng giờ đây xem ra trông đợi vào người khác là sai lầm, nên tự mình tìm đường lui mới được.
**
Kể từ hôm đó, Hứa Tĩnh bắt đầu lên mạng, tự mình học hỏi. Cô tình cờ phát hiện rằng khi internet càng ngày càng phổ biến thì trên mạng không chỉ đầy rẫy trò chơi gốc mà những tài liệu học tập khác cũng được chia sẻ rộng rãi hơn. Cứ tìm đại trên mạng, nhất định sẽ thấy không ít code hiệu quả hơn của mình, biên soạn hợp lý hơn của mình, còn có tính tuỳ biến cao.
Hứa Tĩnh giống như miếng bọt biển, hăng hái hấp thu tri thức mới.
Thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhìn vào máy tính của cô thì hỏi han, Hứa Tĩnh chỉ nói mình không có viết code mà đang kiểm tra tư liệu. Người khác thuận miệng hỏi chơi đến khi nghe câu trả lời cũng quên khuấy đi, không để trong lòng.
Trong khoảng thời gian này, giám đốc chi nhánh có nhẹ nhàng nói chuyện với Hứa Tĩnh, gián tiếp lo lắng chuyện cô thường xuyên tan ca đúng giờ.
Đối với việc này, Hứa Tĩnh đã chuẩn bị sẵn. “Công ty có nhiều người, tôi không tịnh tâm nổi, với cả cũng quen yên tĩnh ở nhà làm việc, cảm thấy hiệu suất cao hơn hẳn.”
Vì thế, giám đốc chi nhánh á khẩu, không nói gì được. Ông ta không thể hỏi thẳng rằng vì sao năm ngoái ở lại công ty tăng ca thì không có vấn đề gì?
“Chắc là không sao nhỉ? Công việc tôi đều hoàn thành đúng hạn, không ảnh hưởng gì đến tiến độ, chất lượng cũng chả có vấn đề luôn.” Hứa Tĩnh cố tình nói. Nếu tiền tăng ca vẫn như cũ thì cô còn chấp nhận ở lại, kiếm cái để làm. Chứ bây giờ, phí ngoài giờ bị cắt giảm đến mức xem như chẳng còn, thì đương nhiên làm xong sớm để về nhà ngủ.
Giám đốc có thể làm gì khác đây? Chỉ có thể cười cười nói nói, tự mình tiễn Hứa Tĩnh – người luôn đứng đầu bảng xếp hạng thành tích – ra ngoài cửa văn phòng.
Đôi lời của tác giả:
Nữ chính không ở lại công ty quá lâu, sau này sẽ trở thành một freelancer (người làm nghề tự do) cực ngầu.
Tôi nghĩ mọi người sẽ không đoán trước được chuyện này đâu, ha ha ha!
Mọi người yên tâm, chị họ chắc chắn hoàn tất thủ tục ly hôn trong phần “Mùa xuân tuổi 25” thôi.