Thời gian trôi nhanh vô cùng.
Cứ mỗi lần Hứa Tĩnh liếc mắt nhìn lịch treo tường, sẽ phát hiện đã trôi qua vài ngày mà cô lại hồn nhiên chẳng nhận ra.
Cuối cùng CD trò chơi đã sắp xong, toàn bộ trang web trò chơi nhỏ của nhóm lập trình viên “Thông minh tài trí” cũng lần lượt ra mắt.
Ông chủ đặc biệt tạo ra một bảng xếp hạng nổi bật ngay trên nền tảng với tên gọi “Top mười trò chơi vui nhất”. Trong đó, sáu trò chơi của Hứa Tĩnh chiếm sáu hạng đầu, còn trò chơi thay quần áo của Triệu Tiểu Huyên thì chiếm vị trí từ bảy đến mười.
Hứa Tĩnh bình tâm quét mắt nhìn bảng xếp hạng. Lúc sau cô mới biết biện pháp được Triệu Tiểu Huyên mách nước thì các đồng nghiệp khác chẳng những biết rõ mà còn làm theo. Dưới tình huống hầu hết mọi người chỉ báo cáo cho có lệ thì việc tài năng của cô không bộc lộ hết mới là lạ, hơn nữa những trò chơi nhỏ khác căn bản không thể nào so sánh với cái của cô được.
Nhưng điều nằm ngoài dự đoán là chuỗi trò chơi thời trang của Triệu Tiểu Huyên lại có thành tích tốt như vậy, không ngờ rằng sau khi được tung lên mạng thì nó trở nên khá nổi tiếng.
“Chị nói này, bộ em không muốn sống nữa hả?” Không biết từ lúc nào, Triệu Tiểu Huyên đã đứng cạnh Hứa Tĩnh, chăm chú nhìn cô với vẻ mặt phức tạp. “Hai code trò chơi quy mô lớn trong hai tháng, không lẽ mỗi ngày em đều làm việc hai mươi tiếng trong suốt cả tháng mà không nghỉ ngơi à? Nghe chị khuyên một câu đi, lao lực quá độ có khả năng đột quỵ đấy. Thân thể cực kỳ quan trọng, không cần phải chạy đua như thế đâu.”
Hứa Tĩnh cười. Triệu Tiểu Huyên không biết rằng đối với cô thì nộp code trò chơi có quy mô đồng nghĩa với lượng công việc ít, ngược lại, thiết kế loại trò chơi nhỏ sẽ càng dễ mệt mỏi hơn.
“Không sao, em lo liệu được hết.” Hứa Tĩnh úp úp mở mở nói, dự định lấp liếʍ cho qua.
Triệu Tiểu Huyên từng chỉ cô phương pháp lười biếng nên Hứa Tĩnh cũng định có qua có lại, nói biện pháp của mình cho cô ấy nghe. Nhưng phiền toái nhất là tật xấu của Triệu Tiểu Huyên: nhanh mồm nhanh miệng. Có những thứ không nên nói thì trong lúc trò chuyện thể nào cũng vô ý nói ra. Cho nên dưới tình huống này, cô nhận thấy không nhất thiết phải nói nên chỉ im lặng.
Hứa Tĩnh không ngại chỉ Triệu Tiểu Huyên nhưng cô hơi để tâm chuyện tất cả mọi người có thể học được. Bởi vì code trò chơi trong tay cô thì người khác cũng có. Nếu đồng nghiệp học hỏi cách của cô, biên soạn ra bản thay đổi trình tự, như vậy thì tài nguyên mà Hứa Tĩnh có thể dùng sẽ bị giảm đi rất nhiều.
Như thể bị dáng vẻ trả lời cho có của Hứa Tĩnh kích động, Triệu Tiểu Huyên nhíu chặt mày, không vui nói: “Vì quen biết cũng không tồi nên chị nhắc em một câu, em làm vậy rất không được, dễ khiến người xung quanh tức giận.”
Hứa Tĩnh lúng túng, không hiểu vì cớ gì mà người đối diện đột ngột thay đổi sắc mặt. Vốn dĩ ai nấy đều tự có cao kiến để hoàn thành nhiệm vụ mà cấp trên phân phó, chẳng lẽ chuyện cô nghĩ ra cách thức tốt để làm vừa nhanh vừa tuyệt thì sẽ bị mọi người phẫn nộ à?
Triệu Tiểu Huyên nhìn Hứa Tĩnh một lúc lâu, rồi nghiêm túc lên tiếng. “Giám đốc nói muốn thay đổi hình thức sinh lợi nhuận, nhưng trước mắt cũng không xác định chắc con đường này có được hay không. Thế thì liều mạng làm việc đáng lắm à? Nếu vì vậy mà em bị bệnh thì công ty cũng đâu có cảm kích.”
“Liều mạng làm việc?” Hứa Tĩnh lặp lại mấy chữ này, càng thêm mù mờ. Công đoạn cuối cùng của việc làm CD trò chơi không tốn quá nhiều tâm tư, thay đổi trình tự giúp giảm lượng code cần viết rất nhiều, bởi vậy mấy hôm nay chuyện khó tan ca đúng giờ hay đi ngủ sớm rồi quầng thâm mắt này kia đều đã bớt đi không ít, cả người cô nhìn thoáng qua cũng vô cùng có tinh thần.
Triệu Tiểu Huyên bày ra dáng vẻ hiểu chuyện. “Em định lừa chị à. Mọi người phải ăn bớt ăn xén mới miễn cưỡng ứng phó nổi công việc ở trong tay. Chỉ có mỗi mình em, tháng nào cũng nộp hai code trò chơi quy mô lớn trong suốt ba tháng liền. Không liều mạng tăng ca thì làm sao mà viết code được? Bộ xúc tu quái vật hả? Như kiểu người có tám cánh tay à!”
Nói xong, Triệu Tiểu Huyên càng tức giận. Không đợi Hứa Tĩnh trả lời đã hơi gằn giọng. “Em tưởng giám đốc cảm động sao? Cho rằng ông chủ sẽ tán thưởng vì em không ăn, không uống, không ngủ mà bán mạng cho ông ta à? Nói em biết này, nhiều khả năng họ sẽ nghĩ công việc giao cho nhân viên còn quá ít! Có người hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, nhưng những người khác làm không được thì hoặc vì không đủ năng lực, hoặc vì thiếu tập trung trong công việc hay có thể do dành không đủ thời gian để viết code. Đừng tưởng chị nói đùa, bọn họ thật sự sẽ nghĩ như vậy.”
“Uầy, chúng ta làm đến sống dở chết dở, tăng ca đến suýt hộc máu để họ thấy chúng ta chuyên nghiệp ra sao. Hiện tại chẳng những không được khen, ngược lại còn bị cho rằng không có tâm, đúng là so với Đậu Nga còn oan ức hơn (*)!”
“Nếu em chỉ có viết hai code trò chơi lớn trong một tháng thì gọi là trùng hợp. Đằng này liên tục ba tháng thì… Chị sẽ phải bắt đầu tiết kiệm tiền đây, vì có linh cảm rằng không lâu nữa ông chủ sẽ đuổi việc mình.”
“Mặc dù em thuộc sáu vị trí đầu bảng xếp hạng còn chị chiếm từ vị trí thứ bảy đến thứ mười, nhìn sơ thì không chênh lệch mấy. Nhưng! Nếu dùng phần mềm thống kê lượng truy cập, sẽ phát hiện ra toàn bộ trò chơi của chị cộng lại cũng không bằng trò chơi xếp hạng sáu! Em cạnh tranh một chút cũng không sao, chứ vượt xa người khác quá không chỉ thể hiện rằng em có năng lực, mà những người khác còn là kẻ bất tài!”
Nói xong lời cuối, Triệu Tiểu Huyên đã không giấu nổi bực dọc ngập trời của mình.
Hứa Tĩnh khẽ giật mình. Hậu quả của việc không giữ mồm giữ miệng chính là trong lòng Triệu Tiểu Huyên có gì bất mãn thì sẽ không nín nhịn mà trực tiếp bộc phát với đối phương. Có thể bởi vì vậy mà người ta cảm thấy ở cạnh Triệu Tiểu Huyên không tốt lắm, nhưng trái lại, cô thấy tính cách có gì nói nấy của Triệu Tiểu Huyên khá tốt, ít nhất cô cũng sẽ không rơi vào cảnh bị người ta ghét mà không rõ lí do.
“Công ty có thay đổi hình thức kiếm lợi nhuận hay không, có thể thuận lợi tồn tại hay không còn chưa biết, thế mà mọi người còn bận tâm xem em có liều mạng tăng ca, có gây ra cạnh tranh ác liệt hay không à?” Hứa Tĩnh liếc mắt nhìn Triệu Tiểu Huyên, hỏi vặn lại. “Những ngày khó khăn nhất thì cùng lắm cả công ty thất nghiệp thôi. Vì nghĩ cho bát cơm của mọi người, chị nói xem em có nên làm việc nghiêm túc và có động lực hơn không?”
“…” Triệu Tiểu Huyên há miệng thở hổn hển, không nói lời nào. Cô ấy ngẫm nghĩ cẩn thận, phát hiện Hứa Tĩnh nói cũng có lý.
“Công ty là của ông chủ, còn mạng là của chính mình, trong lòng em hiểu rõ.” Hứa Tĩnh lười biếng nói. “Chị thử nhìn mắt em đi, bộ giống như đêm qua chỉ ngủ có bốn tiếng à?”
Thế là Triệu Tiểu Huyên bắt đầu tỉ mỉ đánh giá Hứa Tĩnh, phát hiện đối phương có tinh thần vô cùng sảng khoái, không hề nhìn ra quầng thâm mắt nào nên không khỏi trầm mặc. Qua một hồi lâu, cô ấy mới chần chừ lên tiếng. “Không lẽ em có thể chất không có quầng thâm à?”
“Đừng linh tinh thế chứ.” Hứa Tĩnh bất đắc dĩ mỉm cười. “Cái gì mà thể chất không có quầng thâm? Mau xem tấm ảnh chụp chung ở hội nghị thường niên năm nay đang treo trên tường kia kìa. Hôm đó em đẩy nhanh tốc độ làm việc, chỉ ngủ có năm tiếng, vành mắt liền biến thành màu xanh đen, nhìn y như chơi thuốc liều cao vậy.”
“Vậy em viết thế nào để có nhiều code như thế hả?” Triệu Tiểu Huyên muôn phần khó hiểu.
Về chuyện này, Hứa Tĩnh đã sớm nghĩ ra lý do hoàn hảo nên kiên nhẫn giải thích. “Hồi mới bắt đầu, vì muốn nâng cao khả năng soạn code và trình độ của bản thân, em có thử viết code trò chơi để luyện tập. Mấy hôm trước giám đốc nói muốn thiết kế những trò chơi nho nhỏ nên em về lục lại thì thấy tư liệu code đã lưu trước đó vừa đúng lúc có tác dụng.”
“Ra là thế à.” Triệu Tiểu Huyên liền tin vào lời giải thích này. Trước đó cô ấy cảm thấy có điều không ổn, cho dù tăng ca đến chết thì cũng không có cách nào viết được nhiều code như vậy. Cô ấy thành thật xin lỗi nhưng không còn mặt mũi nên chỉ bối rối đứng sang một bên.
Hứa Tĩnh không có ý né tránh vấn đề mà tiếp tục nói cho hết. “Trong tay em code trò chơi lớn, nhỏ đều có, nhưng cố ý nộp trước loại trò chơi lớn. Hãy nghĩ xem, nếu không có trò chơi nào hay ho thì làm sao nền tảng thu hút lượng truy cập được? Làm sao mở rộng mức độ nổi tiếng được? Chẳng lẽ dựa vào trò chơi thiết kế quần áo của chị và mọi người để làm một chuỗi trò chơi à! Nền tảng không có tiến triển thì hình thức lợi nhuận mới cũng đi tong.”
“Công ty chuyển đổi hình thức thành công thì ông chủ có thể hoặc không sa thải nhân viên, còn chuyển đổi không thành thì mọi người đành chịu, xác định về vườn thôi. Bởi vậy em cảm thấy trước mắt không nên lo việc khác, quan trọng nhất là vượt qua giai đoạn khó khăn nhất này đã.”
Hứa Tĩnh càng nói càng đau lòng. “Em nghĩ việc mình làm là có lợi cho mọi người, vậy mà vẫn bị ghét bỏ sao? Làm ơn mắc oán!” Lời này không phải nói dối mà cô thật sự có suy tính như vậy nên Hứa Tĩnh mới ưu tiên thay đổi code trò chơi lớn. Ai mà biết được, chẳng những chưa tìm ra hình thức kiếm lợi mới đã bị đồng nghiệp oán trách rồi.
“Đúng là bất công! Người giỏi nhất là em, không có ai sánh nổi!” Triệu Tiểu Huyên nhanh chóng gật đầu phụ hoạ, không hề có chút phẩm cách.
“Thôi kệ.” Hứa Tĩnh chợt thở dài, trông có vẻ nản lòng thoái chí. “Em không muốn nổi bật, cũng không muốn mọi người không vui. Kể từ tháng sau, em và mọi người đều như nhau. Đồng tâm hiệp lực, cùng tiến cùng lùi, làm đồng nghiệp tốt chuẩn Trung Quốc.”
Đồng tâm hiệp lực, cùng tiến cùng lui à? Sau đó để cùng nhau cầm bát đi xin cơm sao!
“Đừng. Làm trò chơi mới thì vất vả lắm, có sẵn tài nguyên để làm gì chứ? Nếu vừa khéo trong tay có code phù hợp với yêu cầu của cấp trên thì đương nhiên trực tiếp nộp lên là được, nhân cơ hội đó để nghỉ ngơi cho nhiều.” Triệu Tiểu Huyên không ngốc, cẩn thận ngẫm nghĩ rằng Hứa Tĩnh có lợi cho mình nên bắt đầu nỗ lực khuyên nhủ. “Em không sai, là do người khác hiểu lầm thôi, không cần để tâm người ta nói gì sau lưng đâu.”
“Thôi quên đi, em không muốn bị xa lánh.” Hứa Tĩnh tiếp tục cam chịu.
“Cấp trên ưng ý em mới là quan trọng nhất. Còn cái nhìn của người khác, một chút cũng không quan trọng.” Triệu Tiểu Huyên an ủi thêm hai câu, sau đó kiếm cớ chuồn đi.
Chờ đến khi chỉ còn một mình, vẻ lo lắng rối bời trên mặt Hứa Tĩnh đã biến mất trong nháy mắt, chỉ còn nét bất đắc dĩ. Đồng thời trong lòng cũng thở dài, cô không ngờ bản thân lại lần đầu tiên gặp phải loại tình huống phép tắc công sở này. Lập trình viên chẳng lẽ không phải chỉ cần cúi đầu viết code, không màng xã giao với nhau sao!
Hồi tưởng tình huống vừa nãy khiến cô sợ hãi. Ban đầu, nhìn thoáng qua cứ ngỡ Triệu Tiểu Huyên lo lắng cô thức đêm đến hư người, nhưng thật ra là bất mãn chuyện cô làm việc quá xuất sắc. Nếu không phải do Triệu Tiểu Huyên nhịn không nổi, trút hết bất mãn thì cơ hội giải thích của cô cũng không có, cứ thế trực tiếp bị đồng nghiệp cùng phòng liệt vào danh sách đen.
Hứa Tĩnh xoa chân mày, nghĩ đến phương pháp lười nhác của những người khác mà không khỏi cười khổ. Hồi đầu cô còn nghĩ mình quá nhạy cảm nên mới cảm thấy những ai dùng phương pháp tương tự là để giống mọi người. Hiện tại suy nghĩ thấu đáo, dự cảm của cô không sai, đây chính là cố ý gom thành một nhóm. Dù ông chủ có không vừa ý cách làm việc lấy lệ của nhân viên cũng đâu thể một lần ra tay với quá nhiều người, cao lắm cũng chỉ mở miệng cảnh cáo thôi. Ai ngờ cô lại khác biệt, nhìn sơ thì thấy có vẻ liều mạng, trái ngược hẳn những ai đang làm lấy lệ nên khó trách tại sao họ ngầm oán giận.
“Nếu không thì sao, sẽ có màn đối đầu ở đây à?” Hứa Tĩnh lầm bầm tự nói, trong lòng biết rõ nguy cơ tạm thời đã bị hoá giải. Lần sau khi mọi người tụ lại nói xấu cô thì hẳn Triệu Tiểu Huyên sẽ biện minh giúp cô. Hứa Tĩnh cũng quyết tâm, lần sau nộp code trò chơi sẽ không chọn những loại bắt mắt như thế này.
Mẫu đối thoại nhỏ:
Triệu Tiểu Huyên (khó chịu): Chị chủ động chỉ em bí kíp độc môn, em có phương pháp lại không muốn nói cho chị, giỡn mặt à.
Hứa Tĩnh (bất lực): Bí kíp độc môn của chị chính là cái “bí mật” mà tất cả đồng nghiệp lập trình viên đều biết sao…
Hơn nữa, hàng thông thường cũng không thể gọi là bí kíp độc môn được -_-||
—————————————————
Ở trong công ty, làm người xuất sắc nhất cũng không dễ dàng, công sở cũng như chiến trường (T_T)
Vượt qua mức bình quân nhiều quá thì sẽ bị đồng nghiệp oán trách bởi vì như thế dường như có ý nói những người khác bất tài.
Đặc biệt có một số người chỉ muốn đến tháng thì lấy lương, nên hy vọng đồng nghiệp ai ai cũng như họ, mọi người đều giữ chỉ tiêu không chênh nhau quá rõ.
——————————————————
Triệu Tiểu Huyên chỉ là đồng nghiệp, không phải bạn bè.
Chú thích:
(*) “Oan Đậu Nga” là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất có thật là “Đông Hải Hiếu Phụ” trong “Liệt Nữ truyện”. Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.