Nam Nữ Độc Thân

Chương 4: Mùa thu tuổi 24 (2)

Tại sao phải e dè người ta nghĩ thế nào? Bởi vì không đi theo số đông thì sẽ bị xa lánh, sẽ bị coi là dị thường.

Sắc mặt Vương Phong đầy khổ não, không cách nào lý giải nổi. “Làm gì phải cố chấp miết thế, cứ cắm đầu vào con đường khó đi sao? Chọn điểm dễ đi cho nhẹ nhõm không tốt à?”

“Con đã tưởng tượng thử cảnh mình lấy chồng rồi sống cuộc đời như một người bình thường, nhưng cuối cùng chịu không nổi.” Hứa Tĩnh dừng lại một chút rồi hỏi ngược lại. “Nếu có người nói rằng mẹ có thể sống lâu trăm tuổi, cái giá phải trả là cả đời không vui vẻ, vậy mẹ có muốn sống cả trăm tuổi như thế không?”

Không đợi câu trả lời, cô một mình tiếp nối, vô cùng nghiêm túc lên tiếng: “Là con thì con không muốn.”

Vương Phong im lặng một hồi lâu rồi hỏi: “Kết hôn khiến con khổ sở vậy sao?” Còn nói là vĩnh viễn sẽ không thể vui vẻ nữa.

“Không sai.” Hứa Tĩnh trả lời như đinh đóng cột, không chút do dự.

Vương Phong không biết phải nói gì. Lúc này trong đầu bà là một mảnh tạp nham, cả người cứ ngơ ngơ ngác ngác. Bà đã từng cho rằng chờ con gái tự mình thông suốt, nhưng đợi gần ba tháng mà con vẫn không có dấu hiệu thấu đáo gì nên bà nhịn không nổi mới tự mình tìm chị gái để thương lượng. Ai ngờ Vương Hoa khua môi múa mép trước mặt con bé, thế mà cuối cùng cũng bị hạ đo ván.

“Nếu con có thể miễn cưỡng chấp nhận lối sống như bao người thì đã không chọn cách độc thân. Con biết mình thuộc kiểu hay rước phiền toái vào thân, nhưng biết sao được, con đâu còn lựa chọn nào khác.” Hứa Tĩnh không muốn đổ thêm dầu vào lửa, không muốn chọc tức trái tim mong manh của mẹ mình. Nhưng cô hiểu, càng phải tỏ rõ lập trường của mình ngay từ đầu.

Vương Phong bất lực khoát tay. “Thôi đừng nói nữa, ăn cơm trước đi.”

Vì đã kinh hồn bạt vía nên Vương Phong quên hỏi con gái rằng vì sao hôm nay lại về sớm. Lúc này bà chỉ muốn học theo đà điểu, vùi đầu xuống đống cát, giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra.

Hứa Tĩnh vâng lời, để thịt vịt nướng đã mua lên bàn ăn, rồi lấy bát đũa chuẩn bị dùng bữa.

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng nhai nuốt thỉnh thoảng vang lên.

Vương Phong không cảm nổi thức ăn, ánh mắt sững sờ nhìn thẳng tắp, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hứa Tĩnh lén lút liếc nhìn, trong lòng không khỏi thở dài, có trời mới biết người thuộc thế hệ trước có tiếp thu được quan niệm mới hay không.

***

Nhà dột còn gặp mưa đêm. Đời sống không viên mãn, công việc cũng gặp trục trặc.

Ban đầu Triệu Tiểu Huyên nói việc tiền thưởng giữa năm bị phát muộn, Hứa Tĩnh cũng không để tâm vì dù sao tiền thưởng cũng thuận lợi đến tay là được rồi, có muộn một tháng cũng không sao. Ai ngờ sau đó còn có chuyện xảy ra.

Thứ hai vừa đến chỗ làm, giám đốc chi nhánh đã kêu tất cả lập trình viên vào phòng họp.

Trước khi vào phòng họp, Hứa Tĩnh cố ý dừng lại cạnh Triệu Tiểu Huyên, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì nhỉ? Vào công ty khá lâu rồi, đây là lần đầu tiên em nghe nói lập trình viên phải tham dự cuộc họp.”

Vì giao tiếp kém nên đối với nhóm lập trình viên, thay vì đi họp thì chi bằng dành thời gian viết hai hàng code. May mắn thay, giám đốc chi nhánh cũng tán đồng ý tưởng này. Bởi vậy, dựa vào thái độ khác thường của giám đốc khi gọi hết mọi người vào phòng họp, Hứa Tĩnh chợt cảm thấy không ổn lắm, nên tranh thủ thời gian nghe ngóng tin tức từ Triệu Tiểu Huyên.

Khác với Hứa Tĩnh, Triệu Tiểu Huyên đã có kinh nghiệm hai năm rồi.

Lúc này, sắc mặt Triệu Tiểu Huyên không tốt mấy, thấp giọng trả lời: “Chắc là có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.”

Nói cũng như không nói. Hứa Tĩnh đành chịu, trong lòng biết rõ không có cách nào biết trước nội dung cuộc họp để chuẩn bị sớm. Không rõ là do Triệu Tiểu Huyên thực sự cũng không biết nội dung buổi họp hay là biết mà không tiện tiết lộ.

Nhóm lập trình viên lần lượt ngồi vào chỗ.

Giám đốc sải bước về phía trước, nét mặt vô cùng nghiêm túc, ánh mắt cực kỳ sắc bén quét một vòng quanh nhân viên của mình rồi trầm giọng nói: “Vì ai nấy cũng bận rộn nên tôi sẽ nói thẳng để không phí thời gian. Mọi người hẳn đều biết phương thức hoạt động của công ty. Đó là thiết kế game offline, ghi ra đĩa CD rồi dựa vào việc bán đĩa CD để lấy lợi nhuận.”

“Mấy năm nay, công ty làm ăn rất tốt. Bởi vì chúng ta là công ty tiên phong trong ngành thiết kế game dạng này nên đã chiếm được một thị trường khá lớn, cũng được khách hàng biết đến khá nhiều. Hơn nữa để sản xuất ra game cũng phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt nhưng người chơi rất nhiều, danh tiếng của công ty cũng luôn luôn không tệ. Vì lẽ này, đương nhiên CD trò chơi tiêu thụ tốt cũng dễ hiểu.”

Hứa Tĩnh cúi mặt, ngắm nghía hoa văn trên bàn trong phòng họp, yên lặng chờ chuyển hướng.

Quả nhiên, giám đốc dừng lại một chút rồi thở hắt ra nói tiếp, mấy lời sau đó cũng chẳng tốt đẹp gì. “Nhưng tình huống bây giờ có phần khác biệt. Gần nửa năm qua, việc kinh doanh của công ty gặp vấn đề. Lượng tiêu thụ đĩa CD trò chơi chẳng những không tăng mà còn có xu hướng giảm xuống. Theo phân tích thì không có cách nào hạn chế xu hướng đó, sau này còn có khả năng tụt dốc nặng nề hơn.”

“Sao lại như vậy?” Trong lòng vội vã thốt lời, chẳng thể hiểu nổi. “Công ty trò chơi luôn được đánh giá hàng đầu, chất lượng trò chơi cũng rất đỉnh, vì cớ gì lượng tiêu thụ CD trò chơi lại không như trước?”

Đôi mắt đen của giám đốc ánh lên sắc bén, giọng điệu chậm dần như để đảm bảo cả phòng họp đều nghe thấy. “Bởi vì khoa học kỹ thuật đang phát triển. Người có máy tính càng ngày càng nhiều, người có trình độ cũng mỗi lúc một tăng. Qua quá trình tìm hiểu, có người đã đăng miễn phí trò chơi gốc lên internet, người dùng chỉ cần tìm kiếm theo từ khóa là có thể tìm ra trò chơi gốc tương ứng. Sau đó, tải về máy tính là có thể khởi động trò chơi, thao tác vô cùng đơn giản.”

“Cái này không phải đánh đổ chén cơm của người khác à? Thất đức quá!” Có người nhỏ giọng phàn nàn.

“Nhưng khách hàng không cảm thấy như thế. Nếu trên mạng có thể tải về miễn phí thì làm gì còn ai chịu chi tiền ra để mua CD chứ?” Giám đốc thở dài một hơi, gương mặt có chút bất đắc dĩ. “Hiện tại người hiểu internet còn chưa nhiều, nên vẫn có không ít khách hàng chưa biết cách tìm kiếm trên mạng, vì vậy họ vẫn mua CD trò chơi như trước, bởi thế lượng tiêu thụ có thể tạm thời duy trì ở mức ổn định. Nhưng một thời gian sau, chắc chắn không được nữa.”

Triệu Tiểu Huyên cười cay đắng, tự thầm thì: “Đúng là không thể ngờ, cạnh tranh cùng các công ty chung lĩnh vực thì chiến thắng, vậy mà bị đánh bại bởi công nghệ cao.” Xem ra còn sắp bị dẹp tiệm luôn.

Hứa Tĩnh nhíu mày, nhận thức rõ tính nghiêm trọng của vấn đề. Không bán được CD tức là công ty không kiếm ra tiền. Công ty không có tiền thì ông chủ không thể trả lương. Không có lương thì mấy ngày tăng ca thiếu chút nữa là mệt đến chết của mọi người sẽ ra sao đây?

Triệu Tiểu Huyên hít thở sâu, cuối cùng cũng tỉnh táo. Ngẫm nghĩ một lát, cô ấy liền nhận ra chỗ không đúng nên đặt nghi vấn. “Nếu tải miễn phí thì chắc chắn đâu kiếm được tiền. Vậy thì tại sao phải đam trò chơi gốc đăng lên mạng, làm vậy là có ý đồ gì chứ?”

Chẳng lẽ do công ty đối thủ, mục đích là để hạ bệ người cùng ngành sao?! Nghĩ đến khả năng này, Triệu Tiểu Huyên có chút không bình tĩnh. Nếu đúng như suy đoán, bên họ mà phản công, tố giác công ty đối thủ đã đăng tải trò chơi gốc thì kết quả sau cùng chỉ có đôi bên cùng chết.

Triệu Tiểu Huyên nhủ thầm, người làm ăn kiếm lợi là chính, chắc không thất đức đến thế. Trừ khi… ông chủ của công ty đối thủ đầu óc bã đậu.

“Bộ phận chuyên môn của chúng ta truy vết IP thì thấy đó là IP cá nhân, cũng không có kinh doanh gì, nên cơ bản có thể loại bỏ khả năng cạnh tranh ác ý.” Đôi mắt đen nhánh của giám đốc ánh lên phức tạp khiến người khác nhìn không ra.

Chân mày Triệu Tiểu Huyên nhíu chặt hơn, giọng điệu hết sức táo bạo. “Bộ có thù oán gì hả trời? Không lẽ do ông chủ lôi cả tông ty họ hàng người khác lên à!” Cho nên công ty mới bị nhắm vào như thế.

Giọng điệu của giám đốc cực kì sầu não, lời chửi rủa trong lòng như muốn tuôn ra. “Nói thì sợ mọi người không tin. Sau khi loại trừ hết lần này đến lần khác, chúng ta phát hiện rằng, người có khả năng cao nhất chính là người cực kì hâm mộ công ty ta, rất thích những ấn phẩm trò chơi của chúng ta bởi vậy mới muốn chia sẻ nó cho càng nhiều người càng tốt.” Nhưng kết quả của sự nhiệt tình này chính là công ty rất có thể sẽ phải đóng cửa.

Triệu Tiểu Huyên kinh ngạc đến không thể thốt thành lời.

Bên cạnh đó, nhóm lập trình viên cũng không nén nổi, khe khẽ bàn luận.

“Nói một cách nghiêm túc thì đây là phạm pháp đúng không?”

“Vô dụng thôi, đất nước chúng ta đâu quản chuyện này. Nói sao thì cuối cùng cũng là công ty phải đóng cửa thôi.”

“Người hâm mộ điên cuồng có thâm niên à? Haha, cơ bản là tự đào hố chôn đồng đội mà. Tôi tình nguyện để tên đó yêu thích công ty sản xuất trò chơi khác.”

“Rốt cuộc cũng hiểu thế nào là antifan đội lốt fan. Yêu quý một trò chơi thì lập tức để nhóm lập trình viên thiết kế ra trò chơi đó mất chén cơm. Tốt ghê luôn đó, đúng là yêu tha thiết, nồng nàn luôn ha.”

“Ngoại trừ não úng nước, tôi không nghĩ ra từ nào khác để hình dung luôn đấy.”

Không thể không nói, lập trình viên ngoài viết code cao siêu thì trình độ mai danh ẩn tích cũng đáng nể vô cùng.

“Coi như cản được một người thì sau này tỷ lệ gặp một kẻ cuồng nhiệt như thế cũng rất lớn. Do đó, công ty nhất định phải thay đổi hình thức kiếm lợi nhuận!” Giám đốc cắt ngang những bàn tán, dùng giọng điệu chắc nịch đưa ra kết luận. “Phải chuyển đổi mô hình hoạt động càng nhanh càng tốt.”

Nói thì dễ chứ đổi hình thức kiếm lời mới bộ dễ dàng vậy sao! Triệu Tiểu Huyên vừa tức vừa gấp gáp, tiếc rằng không thể nhào tới trước mặt người đang tuyên bố để xả một tràng.

“Trong mấy ngày kế, đầu tiên cứ làm cho xong những thiết kế trò chơi đang tiến hành đã. Sau đó, công ty dự định lập một nền tảng web, tháng này mỗi người phải code hai mục web game để nộp cho tôi.” Giám đốc nói tiếp.

Hứa Tĩnh ngớ người, đang nói đùa hay gì vậy?

Có lẽ do ánh mắt bốc lửa của mọi người khiến giám đốc cũng cảm nhận được sức nóng đó, nên mới bổ sung. “Không phải làm kiểu CD trò chơi offline quy mô lớn đâu, chỉ cần một loại giải trí để gϊếŧ thời gian là đủ.”

Hứa Tĩnh vẫn cảm thấy giám đốc đang nói đùa. Phải biết rằng công việc trước kia đã khiến họ bận đến sứt đầu mẻ trán. Lại còn thêm việc… Trừ khi giám đốc có biện pháp biến một ngày thành bốn mươi tám tiếng thì họ mới có đủ thời gian để hoàn thành nhiệm vụ.

Giám đốc né tránh ánh mắt của nhân viên rồi nhìn xa xăm. “Bây giờ là giai đoạn khó khăn nhất của công ty, hi vọng mọi người có thể sát cánh cùng công ty vượt qua hoạn nạn. Nhưng nếu có người muốn rời đi, công ty cũng không ép buộc họ ở lại. Chỉ cần báo tôi một tiếng, rồi bàn giao hết công việc trong tay thì có thể nghỉ.”

Cả phòng im ắng như tờ.

Lúc này, Triệu Tiểu Huyên lại mở miệng hỏi thăm chuyện mọi người quan tâm nhất. “Nếu ở lại, công việc tăng thêm thì tiền lương tính thế nào?”

Hứa Tĩnh âm thầm cảm thán, quả là người có thâm niên hai năm, lá gan lớn vô cùng. Người khác muốn hỏi cũng không dám mở lời mà cô ấy cứ thẳng miệng nói ra.

Giám đốc sớm đã chuẩn bị nên lập tức trả lời: “Nhân viên nhận lương tháng thì tạm thời vẫn như cũ, cùng lắm là thưởng giữa năm và cuối năm sẽ giảm đi. Mặt khác, hiện tại tiền thưởng hoàn thành hạng mục cũng chịu ảnh hưởng.”

Giảm đi chứ không phải không có. Hứa Tĩnh thoáng yên tâm.

Phòng họp cực kỳ yên tĩnh. Ai cũng cúi đầu nhìn mặt bàn, tựa như đang trầm tư.

Trong lòng giám đốc biết rõ nhân viên cần thời gian cân nhắc nên tuyên bố tan họp để mọi người suy nghĩ kỹ càng.

Truyện không hề ngược mà đi theo hướng thanh đạm, về sau mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi, ngay cả tác giả còn không biết phải hình dung nội dung ra sao nữa. Nói chung là nữ chính nhất định không bị chơi xỏ đâu.

Hơn nữa, độ dài tác phẩm không quá mức nên cứ yên tâm, truyện sẽ xong sớm thôi mà… Tác giả còn lo nó sẽ thành áng văn chương ngắn nhất lịch sử cơ… Tôi sẽ cố viết hết sức. Nhưng luôn cảm thấy công ty đối thủ cực kỳ xấu tính, cứ tuỳ ý mà muốn đùa chết người ta luôn.