[Xuyên Nhanh] Mỗi Lần Ta Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 48: Đại gia, ta là chạy đường

Trương thị tức giận hất lỗ tai Tiền Thiển ra, mắng: "Con còn giả bộ gì nữa, người ta sớm đã biết con là tiểu nha đầu! Con lại càng coi trời bằng vung, còn đi chạy đường, có phải tức chết ta thì con mới hài lòng không!"

Hả? Tiền Thiển rất bất ngờ, mình lộ từ khi nào vậy?! Quay đầu dùng hỏi thăm ánh mắt nhìn thoáng qua Ám Nhất, thấy y gật đầu. Cô đang định hỏi rõ hơn, Trương thị lại bắt đầu mắng cô.

"Con nói xem một cô nương trong nhà như con thì chạy đường cái gì?! Dù mẹ vô dụng cũng không muốn con đi làm loại việc hầu hạ người khác như thế! Sao con không khiến ta đỡ lo hả, từ khi cha con mất, không ai quản con, chủ ý càng ngày càng lớn, dám gạt cả mẹ..." Trương thị nói tới đau lòng, bắt đầu lau nước mắt.

Tiền Thiển thấy thế đành phải dỗ Trương thị trước, cũng may Ám Nhất ở một bên cùng giúp khuyên giải, Trương thị dần tỉnh táo lại. Tiền Thiển thấy Trương thị không tiếp tục mắng cô nữa, liền quay đầu hỏi Ám Nhất: "Đại thúc, sao ngươi phát hiện là là nữ tử?"

Ám Nhất bật cười, đáp: "Ngươi chỉ gạt được số ít người bình thường thôi, người có võ trong người chỉ cần nghe hô hấp nhìn xương cốt là biết ngươi nhất định không thể là một bé nam. Trong miếu ta đã phát hiện, không nói mà thôi, không nghĩ ngươi còn đắc ý, gan lớn đi làm chạy đường."

"Thì ra là thế!" Tiền Thiển bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng có chút sùng bái, thì ra võ công cổ đại lại thần kỳ như vậy. Chờ sau khi cô chạy đường xong sẽ về học võ, biến nó thành kỹ năng chuyên nghiệp áp đáy hòm... Trong lòng Tiền Thiển thầm nghĩ.

"Mẹ à..." Tiền Thiển nịnh Trương thị, năn nỉ: "Mẹ xem, đại thúc cũng nói đấy, con cải trang giấu được ngươi bình thường là đủ rồi, chẳng phải con làm hai tháng ở Trạng Nguyên Lâu vẫn chưa xảy ra chuyện gì sao!"

Nói xong Tiền Thiển vội móc túi, đưa Trương thị tiền thưởng hôm nay Hỉ Tử cho cô, cười làm lành nói: "Mẹ nhìn xem, hôm nay có khách thưởng lớn, sư phụ chia cho con những năm mươi văn, mẹ có thể làm áo bông mới.”

Nói rồi Tiền Thiển lại bê hộp đựng thức ăn, vừa đưa cho Trương thị vừa nói: "Mẹ xem con mang đồ ăn về cho mẹ nè, có cá có thịt, còn có điểm tâm Lưu Vân Trai. Cái này phải cảm tạ công tử nhà đại thúc đấy, đây đồ ngài ấy thưởng hôm nay."

Trương thị nhìn Ám Nhất, nhận hộp cơm, thở dài một hơi, nói với Tiền Thiển: "Mẹ không cần tiền, mẹ muốn con sống tốt... Bây giờ con không xảy ra chuyện gì, nhưng chẳng may..."

"Không có chuyện chẳng may!" Tiền Thiển kiên định nhìn Trương thị: "Mẹ tin con, con không có chuyện gì."

Ám Nhất nghe nửa ngày, cũng mở miệng cười nói với Trương thị: "Đúng vậy Trương đại tẩu, ngươi cứ yên tâm đi, công tử chúng ta đã sai người trông nom con bé, bà không tin Tiểu Ngũ Tử, chẳng lẽ cũng không tin ta?"

"Cái này... Ai da!" Trương thị nghe Ám Nhất nói vậy, đành phải lui một bước, thành khẩn nói với y: "Chuyện này phiền đại gia nói hộ lời cảm tạ với công tử nhà ngài. Nhưng đại gia ngài cũng giúp ta dạy dỗ đứa nhỏ này một chút, để con bé ra ngoài phải nhất nhất cẩn thận, đừng tự chọc phiền toái gây họa cho mình."