[Xuyên Nhanh] Mỗi Lần Ta Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 45: Đại gia, ta là chạy đường

Từ khi có ký ức, bốn mươi mấy năm tôi luyện giúp Ám Nhất có đủ loại kỹ năng, nhưng không ai dạy y an ủi một nữ nhân khóc lớn như thế nào. Y nhìn khuôn mặt Trương thị dính vào một chỗ, miệng há ra, mũi sưng đỏ, nước mắt nước mũi trộn lẫn vào nhau dây đầy mặt, nhìn rất xấu.

Không phải Ám Nhất chưa từng thấy nữ nhân khóc, nhưng y chưa bao giờ thấy nữ nhân có thể khóc lớn một cách thoải mái như vậy. Bình thường đi theo Yến Hành ra vào cung đình hoặc những thế gia quý tộc, đa phần là nhìn thấy quý nữ thế gia rơi lệ cũng có thể tràn ra phong tình vạn chủng, người thấy là yêu. Nhưng giờ lại thấy Trương thị khóc tới nấc lên, Ám Nhất đột nhiên muốn cười mình. Bởi vì y phát hiện, trước kia y không sợ chút nào, mà bây giờ, dường như y có phần sợ Trương thị khóc.

"Cái đó... Đại tẩu Trương gia." Ám Nhất lúng túng an ủi: "Ngươi đừng khóc." Y vốn chỉ thăm dò, không ngờ lại chọc Trương thị khóc thành bộ dáng thế này, vừa nghĩ thì dường như đây là lỗi của mình? Đều do bệnh đa nghi nặng của chủ tử, đã khẳng định với ngài ấy là không có vấn đề, ngài còn bắt người ta đến tra xét. Đây là lần đầu Ám Nhất sinh ra chút oán trách với Yến Hành.

"Đại tẩu Trương gia, ngươi bình tĩnh một chút. Lúc đầu ở miếu hoang ta đã nhìn ra Tiểu Ngũ Tử là một nữ nha đầu, nhưng cũng đâu có làm gì các ngươi!" Ám Nhất có chút đau đầu mở miệng. Bảo sao người ta đều nói nữ nhân làm bằng nước, khóc nhiều như vậy cũng không cần nghỉ sao?

Trương thị nghe hắn vậy, lập tức giật mình, khuôn mặt kèm nước mắt sững sờ nhìn Ám Nhất, bộ dáng không kịp phản ứng. Ám Nhất thấy bà khóc tới đỏ bừng mặt mũi, không khỏi thở dài một hơi, lại an ủi bà: "Đại tẩu Trương gia, ngươi đừng sợ, khóc đến đáng thương như vậy, ngươi đi rửa mặt trước đi rồi ta nói kỹ với ngươi sau."

Trương thị vội vàng lấy nước, vội vàng lau mặt, đứng trước mặt Ám Nhất với vài phần bất an, bộ dạng như chờ tuyên án.

Ám Nhất thấy bộ dạng này của bà, không khỏi mềm lòng vài phần, hòa nhã nói: "Ngươi đừng sợ. Ta nói là sự thật, trước đó ở trong miếu ta đã phát hiện Tiểu Ngũ Tử là nữ nha đầu. Dáng người con bé nhỏ gầy, mặc y phục nam nhân vào có vài phần giống bé nam, nhưng không thể giấu được người tập võ chúng ta. Ở trong miếu, không chỉ ta nhìn ra con bé là tiểu nha đầu, công tử chúng ta và những huynh đệ kia đều biết, chẳng phải không ai làm hại mẹ con hai người sao?"

"Thì ra là thế..." Trương thị nghe Ám Nhất nói vậy, tâm tình buông lỏng vài phần, càng cảm kích với nhóm Ám Nhất hơn, lại thi lễ với Ám Nhất, trong miệng không ngừng cảm tạ: "Đại gia, thật sự là tạ ơn ngài trông nom! Ta và Ngũ Nương nhà ta... Chính là Tiểu Ngũ Tử, chúng ta vô cùng cảm kích."

Ám Nhất gật đầu, cũng không có khách khí tới lui với bà, hỏi: "Sao Tiểu Ngũ Tử chạy thế nào mà tới Trạng Nguyên Lâu làm chạy đường vậy? Tiểu nha đầu còn nhỏ mà lá gan rất lớn."