"Thế tử Hộ Quốc Công, Hộ Quốc Công là nhà ngoại Tĩnh Quý phi. Nói ngắn gọn, đó là biểu ca ruột của nam chính, hiểu chưa?" 7788 giải thích cho Tiền Thiển.
Thì ra là vậy, Tiền Thiển bừng tỉnh đại ngộ. Tiền Thiển biết phủ Hộ Quốc Công, ngày nào đám tiểu nhị ở Trạng Nguyên Lâu cũng tám chuyện về những thế gia cao quý này. Nghe nói cha ruột của Tĩnh Quý phi là nho tướng nổi danh Đại Tần, nhưng ca ca Tĩnh Quý phi, tức Hộ Quốc Công đương nhiệm lại là một quan văn.
Có lẽ là di truyền cách đời, vị Trần tiểu Tướng quân này rất có thiên phú về hành quân đánh trận, từ nhỏ đã bị tổ phụ tự mình nuôi dạy, mười năm tuổi nhập ngủ, không đến mười tám đã một trận thành danh, từ đó không hề thua trận, không đến hai mươi đã được phong làm Tướng quân. Có tiền đồ, có năng lực, có bối cảnh, có giá trị nhan sắc, nghe nói trước mắt Trần tiểu Tướng quân là hôn phu đệ nhất trong lòng các quý nữ triều Đại Chu.
"Tao thấy đây là tiêu chuẩn thấp nhất của nam chính. Tướng quân bất bại, bàn tay vàng thô to như thế mà không phải của nam chính, điều này không khoa học." Tiền Thiển vừa chạy lên lầu hai vừa yên lặng cảm thán.
"Cũng không hẳn vậy." 7788 đả kích Tiền Thiển. "Nói hắn là bàn tay vàng của nam chính còn tạm được."
"Điều mày nói cũng đúng." Tiền Thiển gật đầu đồng ý, có biểu ca là Tướng quân bất bại, núi dựa này muốn cứng cao nhiêu có bấy nhiêu.
Tiền Thiển lên lầu hai, thấy Tiền chưởng quỹ cũng ở đó, đang cùng đại chưởng quỹ khom lưng chào hỏi Yến Hành và Trần Tĩnh Hòa.
Giai cấp xã hội tàn ác!!! Trong lòng Tiền Thiển cảm thán, quay người lặng lẽ pha trà. Dù sao cô là học đồ chạy đường, trong này cũng không có chuyện của cô.
Đại chưởng quỹ chắp tay với Trần Tĩnh Hòa: "Trần tiểu Tướng quân, gần đây không thấy ngài. Tiểu điếm chiêu đãi không chu đáo, mong ngài rộng lòng tha thứ."
Trần Tĩnh Hòa nghe vậy vui vẻ: "Phùng chưởng quỹ không cần khiêm tốn, Trạng Nguyên Lâu còn tự xưng là tiểu điếm, vậy toàn triều Đại Chu có quán cơm nào dám ở trên. Ngươi chê ta tới ít hả? Gần đây ta phải rời kinh một chuyến, không phải vừa về đã vội chạy tới nơi này của ngươi ăn một bữa ngon sao, còn mang theo biểu đệ của ta đến."
"Thì ra là biểu thiếu gia! Thất kính!" Phùng chưởng quỹ lập tức khom người chào Yến Hành, Yến Hành gật nhẹ đầu.
"Nói đơn giản thôi." Trần Tĩnh Hòa biết Yến Hành sẽ không mở miệng nhận lời, liền tiếp tục cười nói với đại chưởng quỹ: "Biểu đệ ta vừa mới vào kinh, ngươi phải chiêu đãi thật tốt cho ta, đừng làm ta mất mặt."
"Đó là tất nhiên, hôm nay nhất định sẽ khiến ngài hài lòng." Đại chưởng quỹ và Tiền chưởng quỹ lại khom người chào, nói "Không quấy rầy" rồi lui xuống.
Tiền Thiển thấy những người xung quanh đã tản đi, vội mang trà cho sư phụ mình. Hỉ Tử lập tức bưng ấm trà chuẩn bị rót trà cho Yến Hành và Trần Tĩnh Hòa.
Lúc này Yến Hành quay đầu, tay cầm một cây quạt, nói: "Ngươi, tới rót trà!"