Có vẻ đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cùng hai người gọi điện cho nhau.
Châu Dật cầm điện thoại đi động, mắt nhìn những bông hoa hải đường thêu trên mép chăn, cô đợi anh lên tiếng trước, không khí hai bên dường như đều yên tĩnh.
"Châu Dật, là tôi." Giọng Hà Đông Sinh có chút trầm. "Quên rồi sao?"
Châu Dật đắp chăn lên người, ánh mắt do dự.
"À." Cô nhỏ giọng nói. "Bỗng nhiên không kịp phản ứng."
Hà Đông Sinh nở nụ cười.
"Vậy tôi còn phải cảm ơn Bồ Tát đấy." Anh nói. "May thay cậu không từ chối."
Tài kể chuyện cười của anh dường như càng ngày càng giỏi, chỉ một câu bông đùa cũng khiến cô cuốn theo. Châu Dật cắn môi, rũ mắt nhìn, nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng bật lửa vang lên lách cách.
"Cậu gọi điện thoại cho tớ làm gì vậy?" Cô khẽ hỏi.
"Có chút chuyện nhỏ thôi." Anh cắn điếu thuốc trong miệng, giọng nói có chút mơ hồ. "Muốn nhờ cậu giúp một chuyện."
Châu Dật vẫn còn nhớ tới chuyện lần trước mình nhờ anh giúp đỡ mà vẫn chưa có cơ hội báo đáp, chưa kịp nghĩ ngợi đã đồng ý ngay.
"Được." Cô dứt khoát nói. "Cậu nói đi."
"Thoải mái đồng ý như vậy." Hà Đông Sinh cười. "Gϊếŧ người phóng hỏa cũng làm hả?"
Có lẽ là giọng điệu của cậu quá thoải mái và quen thuộc khiến tâm trạng Châu Dật thả lỏng hơn, cô khẽ "Ừm", khóe miệng cong lên một chút.
"Cậu gϊếŧ người." Cô nghiêm túc nói. "Tớ phóng hỏa."
Từ lần cô nói anh cái gì cũng tệ, hiếm khi Hà Đông Sinh thấy cô đùa giỡn nghiêm túc như vậy. Anh cắn thuốc lá rồi thoải mái cười rộ lên rồi hắng giọng nói.
"Tôi cũng không thể làm hại cậu được." Hà Đông Sinh nói. "Như vậy thì Lữ Du sẽ đánh chết tôi đấy."
Châu Dật không nhịn được cười. "Cậu rất sợ Lữ Du sao?"
"Nói chuyện này có phù hợp không?" Hà Đông Sinh nói. "Một người con trai như tôi đi bắt nạt một đứa con gái..." Nói tới đây, anh chậc lưỡi. "Vậy thì sẽ bị sét đánh chết."
"Cũng không nghiêm trọng đến vậy." Châu Dật nói. "Ít nhất trước khi đi còn để lại một kiểu tóc HKT thật đẹp." Cô nói xong rồi cười thầm. "Mấy năm nay đang thịnh hành kiểu tóc này đấy."
Hà Đông Sinh. "..."
Châu Dật khẽ cười, nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ, cô vừa xuống giường vừa nói chuyện với anh, có hai cô bạn cùng phòng đã quay về, đang mở cửa phòng.
"Chúng tớ sắp tắt đèn rồi." Cô nói. "Cậu nói xem chuyện cậu nhờ tớ giúp là chuyện gì?"
"Muốn nhờ cậu viết giúp tôi một bài luận văn." Hà Đông Sinh nghiêm túc trở lại. "Khoảng 8000 chữ, hai ngày có đủ không?"
Châu Dật suy nghĩ một chút. "Đủ."
"Nói một câu khách sáo..." Hà Đông Sinh cười. "Khi nào rảnh rỗi tôi mời cậu ăn cơm."
Châu Dật vui vẻ cúp điện thoại rồi nhanh chóng mở máy tính tải file Hà Đông Sinh gửi qua QQ cho mình, sau đó bắt đầu làm. Tối hôm đó Hà Đông Sinh xem đá bóng cả đêm, sau đó ngã xuống giường ngủ luôn.
Khi anh tỉnh dậy đã là hôm sau, mặt trời lên cao bằng cây sào.
Hà Đông Sinh mơ màng ngồi dậy đi rửa mặt, anh xoa cổ rồi lại bàn ngồi xuống, tiện tay mở chai bia rồi uống hết nửa chai. Cậu bạn cùng phòng tên Trình Thành cầm theo hộp cơm từ ngoài về cho anh, Hà Đông Sinh cầm lấy bắt đầu ăn.
"Tối qua ai thắng đấy?" Trình Thành hỏi.
"Còn cần phải nói à." Hà Đông Sinh vừa ăn vừa nói. "Đương nhiên là Messi rồi." Anh ăn hết một nửa rồi ngửa cổ dốc mấy ngụm rượu. "Có Messi bên Argentina thì chẳng hồi hộp chút nào."
"Biết thắng mà còn xem à?"
"Đây gọi là tình yêu nồng nhiệt." Hà Đông Sinh giễu cợt. "Hiểu không?"
Trình Thành tặc lưỡi. "Thế thì cho tôi hỏi một câu, quý ngài yêu thương của tôi ơi, bài tập cơ học đã viết xong chưa?"
Hà Đông Sinh học bên kỹ thuật xây dựng dân dụng, trong khoa bất đắc dĩ phải thuê hai giảng viên nước ngoài tới, hai giảng viên này thích sắp xếp cho học sinh bài tập rườm rà, còn phải viết hết bằng Tiếng Anh, yêu cầu rất cao.
Đang nói chuyện, tiếng thông báo của máy vi tính vang lên.
Hà Đông Sinh nghiêng đầu nhìn, ngẩn cả người. Trong QQ hiện lên thông báo yêu cầu anh nhận file, là file tới từ Châu Dật. Hà Đông Sinh cắn miếng bánh rồi nhấn nút nhận, sau đó mở ra, đôi mắt đen nhánh của anh chứa đầy những điều phức tạp.
"Mẹ kiếp." Trình Thành lại gần nhìn. "Tốc độ này của cậu đỉnh đấy."
Hà Đông Sinh im lặng một lát rồi cầm điện thoại lên gọi cho Châu Dật nhưng bên kia lại không nghe. Hà Đông Sinh phiền não vứt điện thoại di động qua một bên, dựa vào ghế làm một điếu thuốc.
"Đây là bạn học nào của cậu thế?" Trình Thành hỏi. "Lấy cho tôi một bản nào."
Hà Đông Sinh lạnh lùng nói. "Cút."
"Ôi chao." Trình Thành hứng thú hỏi. "Con gái à?"
Hà Đông Sinh nhíu mày, giọng nghiêm túc hẳn lên.
"Trình Thành." Anh hỏi. "Bình thường dịch tám nghìn chữ phải mất bao lâu?"
"Nếu trình đô Tiếng Anh tốt thì ít nhất cũng phải mất mấy tiếng!" Trình Thành nói rồi lại thở dài.
"Còn kiểu chúng ta thì vài ngày cũng chưa chắc đã xong."
"Ừ." Hà Đông Sinh nói. "Cậu đi được rồi đấy."
"Dùng xong liền bỏ rơi người ta hả?"
Hà Đông Sinh nhìn Trình Thành, giọng chân thành. "Từ khi nào mà cậu đen tối như vậy rồi?" Anh quay đầu nhìn rèm cửa sau lưng đã được kéo lên. "Với cái ánh sáng này mà đậu má tôi cũng không nhìn thấy cậu nữa."
Trình Thành. "..."
Hà Đông Sinh gọi lại lần nữa cho Châu Dật nhưng không ai trả lời, anh đành gọi cho Lữ Du. Lữ Du không gọi được cho Châu Dật, đăng nhập vào QQ của Châu Dật, hỏi bạn cùng phòng của cô mới biết cô còn đang ngủ, điện thoại để chế độ im lặng. Tối qua cô thức khuya, vừa mới ngủ được một lát.
Hai người đều yên lòng, lúc này Lữ Du mới tính sổ với anh.
"Thành khẩn khai báo đi." Lữ Du nói. "Vội tìm Châu Dật làm gì?"
Hà Đông Sinh vừa mặc chiếc áo khoác thu đông vừa ra khỏi phòng, một tay anh đút túi quần, tay còn lại cầm di động im lặng rất lâu.
"Hỏi kỹ như vậy." Anh nhẹ giọng hỏi. "Có ý gì?"
Lữ Du im lặng, hồi lâu mà vẫn không nói gì.
"Hà Đông Sinh, tôi cảnh cáo cậu." Lữ Du nghiêm túc nói. "Cô ấy là một cô gái nghiêm túc, không chịu nổi trò vui đùa và mập mờ của cậu."
Hà Đông Sinh nói. "Mẹ kiếp, ai mập mờ cơ?"
"Cậu không hiểu cô ấy." Lữ Du nói. "Mỗi một chuyện mà cậu làm bây giờ cô ấy đều nghĩ là thật."
"Vậy thì sao?"
Lữ Du tức giận. "Cô ấy sẽ tổn thương, cậu hiểu không?"
Hà Đông Sinh cười lạnh, anh lấy một điếu thuốc trong túi bỏ vào miệng, sau đó móc bật lửa ra nghiêng đầu che gió châm thuốc. Anh rít một hơi thật sâu mới nhả khói.
"Cô ấy đã mười tám rồi." Hà Đông Sinh nói. "Có suy nghĩ của riêng bản thân."
"Cậu sai rồi." Giọng Lữ Du đột nhiên nhẹ đi rồi nhỏ dần. "Cậu chưa từng gặp mẹ cô ấy." Nói rồi cúp máy.
Hà Đông Sinh bỏ điện thoại vào trong túi, rủa thầm một câu, rít một hơi thuốc nữa rồi vứt đi. Nói thẳng ra, sau này anh chưa nghĩ nhiều như vậy, nhưng anh cũng không thích ai góp ý kiến cho mình.
Chiều hôm đó, anh gọi được cho Châu Dật.
Hình như cô mới vừa ngủ dậy, giọng còn đang mơ màng, "ưm" một tiếng khiến lòng Hà Đông Sinh mềm nhũn đi, giọng cũng trầm hẳn.
"Vừa ngủ dậy hả?" Anh hỏi.
"Ừm." Châu Dật nói. "Tớ gửi luận văn qua QQ cho cậu rồi, cậu thất có được không?" Nói rồi lại ngáp cái nữa. "Nếu không được thì để tớ sửa."
Hà Đông Sinh nói. "Tốt lắm."
Châu Dật khẽ nói. "Vậy là tốt rồi."
"Không ngờ ngoài viết văn hay, cậu còn giỏi Tiếng Anh đến vậy." Hà Đông Sinh nói.
Châu Dật đỏ mặt, không biết nên nói gì. Hà Đông Sinh hình như cũng cảm giác được cô xấu hổ, khẽ cười một tiếng. Anh nhìn về màn đêm đen kịt phía trước, ánh mắt mềm mại, đang định mở miệng thì nghe bên đầu dây kia có người gọi cô. "Châu Dật, sinh nhật của cậu chúng mình đi xem phim đi"
Đợi bên đầu dây kia im lặng rồi, Hà Đông Sinh mới hỏi. "Sinh nhật cậu ngày bao nhiêu?"
"Còn xa lắm." Châu Dật nói. "Cũng không tổ chức gì cả."
Hà Đông Sinh thấy cô không muốn nói anh cũng không hỏi kỹ, trò chuyện thêm vài câu rồi tắt máy. Khi anh về ký túc xá còn ghé qua cửa hàng mua một bao thuốc lá, bóc vỏ rồi làm một điếu sau đó chầm chậm đi về.
Hà Đông Sinh bình tĩnh, còn Châu Dật lại luống cuống.
Điện thoại đã cúp rồi mà cô còn ngơ ngác ngồi trên giường gục đầu xuống, Trần Già Nam nghiêng đầu nhìn cô, bật cười. Châu Dật ngẩng đầu nhìn cô nàng bằng ánh mắt ai oán.
"Cơ hội vừa rồi tốt như vậy mà lại không nói cho cậu ta biết sinh nhật của cậu sao?" Trần Già Nam hỏi.
Châu Dật cắn môi không nói nên lời.
"Cậu...cái cô gái này." Trần Già Nam lắc đầu. "Nhưng cũng là chuyện tốt, để xem cậu ta có suy nghĩ ấy không, nếu có thì tự cậu ta sẽ biết thôi."
Châu Dật cúi đầu, bỗng có chút phiền não. Cô vào QQ xem tin tức, vừa định out ra thì thấy cô gái vẫn luôn bình luận dưới bài đăng của cậu để lại một bình luận, cô không nhịn được bèn nhấn vào trang cá nhân của cô gái kia xem một chút.
Ảnh đại diện là ảnh chụp góc nghiêng, tóc dài phấp phới, ngực rất to.
Châu Dật nhìn lâu thật lâu rồi lại cúi đầu nhìn bộ ngực phẳng của mình, lặng lẽ out ra khỏi QQ. Cô im lặng một lát rồi ngẩng đầu lên, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.
"Trần Già Nam." Cô gọi. "Hỏi cậu một chuyện."
"Cậu nói đi."
Châu Dật cau mày. "Có phải con trai đầu thích con gái ngực to hay không?"
Trần Già Nam đang nhìn máy tính nay lại ngẩng đầu nhìn cô rồi lại nhìn xuống ngực của cô, mím môi cười, nói một câu mà Châu Dật vẫn luôn tôn sùng là danh ngôn kinh điển.
"Có thích ngực to hay không tớ không biết." Mắt Trần Già Nam sáng lên. "Nhưng tớ biết cô nào ngực to cũng đều có bạn trai."
Châu Dật. "..."
"Có điều cậu cũng đừng lo lắng." Trần Già Nam cười. "Mười tám tuổi đang còn là độ tuổi dậy thì mà."
Châu Dật nhìn ngực Trần Già Nam.
"Đừng nhìn tớ." Trần Già Nam giơ tay che ngực mình. "Tớ dậy thì sớm đó."
Châu Dật. "..."
Châu Dật thở dài, nằm lại giường rồi phủ chăn lên mặt mình, cứ thế mà ngủ mất. Mấy tuần sau đó, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, mới đầu tháng mười hai mà Châu Dật đã phải mặc áo lông vũ.
Mỗi thứ bảy bà Trần Khiết đều gọi điện cho cô.
Nói vài điều về chuyện học, bà Trần Khiết hỏi cô dự định tổ chức sinh nhật thế nào, Châu Dật trả lời vài câu đơn giản. Tối hôm đó, cả phòng cô cùng nhau đi ăn cơm rồi xem phim, tới gần thời gian đóng cổng mới quay về.
Cả sáu cô nàng trong phòng chơi cờ tỷ phú tới tận khuya mới ngủ.
Chín rưỡi sáng hôm sau, Châu Dật bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, bảo cô ra cửa sau của trường nhận chuyển phát nhanh. Châu Dật vẫn còn mặc đồ ngủ, khoác thêm một chiếc áo lông rồi ra ngoài.
Nhận được bưu phẩm, cô sửng sốt một lát. Địa chỉ là một hiệu sách ở Thanh Thành.
Châu Dật vừa đi vừa bóc bưu phẩm, ánh ban mai đầu đông không chói mắt, còn có vài vệt nắng rơi xuống bìa sách, Châu Dật thấy rõ tên quyển sách kia.
Nó tên: Cây mọc ở Brooklyn.
---
Lời cuối sách:
Có lần chúng tôi bàn về việc viết bộ tiểu thuyết này.
Một câu chuyện sẽ luôn trải qua lời mở đầu, phát triển cao trào rồi đến kết thúc, trong quá trình phức tạp này sẽ có rất nhiều lời vô ích, thậm chí là miêu tả không có ý nghĩa. Nhiều khi vì để dẫn tới một câu nói mà chúng ta viết nhiều thứ vô dụng tới như vậy, nhưng không viết thì lại không được.
"Còn có một giá trị khác đấy." Tôi nói.
Châu Dật hỏi là giá trị gì.
Tôi cười bảo. "Tăng số từ."