Dị Giới Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng

Chương 4: Hoa Hùng ma uy!

Editor: Thuỷ Mie

Beta: Ngọc Lym

Những lời Lý Bắc Thần nói cũng chính là điều mà Chung gia bọn hắn đang lo lắng! Nhưng lợi ích trước mắt, bọn họ sao có thể cam lòng bỏ qua đây?

Thêm một tòa thành trì thì Chung gia của bọn hắn có thể phát triển nhanh chóng, tài nguyên tăng mạnh, đến lúc đó cường giả trong gia tộc sẽ xuất hiện lớp lớp, hiện tại sao có thể sánh được!

Có điều là Vương triều Đại Vũ đã trấn áp nơi này cả ngàn năm, uy nghiêm đã ăn sâu vào trong lòng người, mặc dù bây giờ triều đình mục nát, Nhân Vương còn quá nhỏ, loạn trong giặc ngoài, nhưng dù vậy, Chung gia bọn hắn cũng chỉ như một con kiến nhỏ bé, một cước đã có thể nghiền nát được!

"Đó là chuyện của sau này! Cho dù thế nào, Lý Bắc Thần ngươi cũng sẽ không thấy được! Nói không chừng, Vương triều Đại Vũ cũng tan biến thì sao? Ha ha, chịu chết đi!"

Sắc mặt Chung Tuấn hơi khó coi, không muốn nói thêm gì nữa, hét to một tiếng, kiếm quang bổ xuống, như tơ như sương!

Lý Bắc Thần than nhẹ, triển khai Hình Ý Quyền, thực lực khí thế mạnh mẽ không gì sánh được, như một con hổ dữ, gầm thét chốn núi rừng!

Nhưng không lâu sau, Lý Bắc Thần phun ra một ngụm máu lớn, loạng choạng lùi về sau, sắc mặt trắng bệch như giấy Tuyên Thành, hít thở khó khăn, nửa người trên, một vết thương dữ tợn như suýt chút nữa đã chém hắn thành hai đoạn, từ bả vai trái kéo dài xuống bên ngực phải, máu thịt lẫn lộn, máu tươi phun ra!

Chung Tuấn cười dữ tợn, bước nhanh đến phía trước, mặc dù hắn cũng bị đánh trúng, khóe miệng chảy máu, nhưng khí thế vẫn mãnh liệt như cũ, mũi kiếm sắc bén, trong lòng vô cùng đắc ý!

Chém!

Hắn vung kiếm chém xuống, như một dải lụa màu trắng cực kì chói mắt, bạch quang lập lòe, kiếm khí ngang trời!

Lý Bắc Thần khẽ ngẩng đầu, hai tay bất lực, vài lần muốn nắm quyền nghênh chiến, nhưng không thể, trên mặt hiện vẻ khổ sở, chỉ có thể đứng nhìn kiếm quang đánh tới cũng không thể ra sức!

Chẳng lẽ, hôm nay thật sự phải chôn thân ở đây?

Hoa Hùng, ngươi còn không xuất hiện, thì thật sự là xong rồi!

Trơ mắt nhìn hàn quang màu trắng đang cấp tốc tiếp cận, hắn vô cùng không cam lòng, trong tay có Chư Thiên Luân Hồi Bàn, xem như có vô số thiên kiêu của Hoa Hạ làm hậu thuẫn, sau này hắn tất nhiên quân lâm thiên hạ, sao có thể dễ dàng chết tại nơi này?

"Thiếu thành chủ!"

Thân thể Vu Thành hóa thành một bóng mờ, tốc độ cực nhanh, chủy thủ trong tay phát ra từng tia hàn quang lạnh lẽo, công kích xông ra!

"Đối thủ của ngươi, là ta!"

Bên trong một mạt đao quang lao ra, "keng" một tiếng, ngăn cản Vu Thành ở bên ngoài.

Đây là một nam tử mặc trang phục tướng lĩnh, miệng mang theo nụ cười lạnh, vung vẩy trường đao trong tay, đao quang vô cùng chói mắ, thực lực mạnh mẽ không yếu như Vu Thành!

"Đáng giận! Thiếu thành chủ!"

Vu Thành hét lớn, trong lòng cực kỳ bất lực, lẽ nào phải trơ mắt đứng nhìn Thiếu thành chủ trước mặt hắn bị người đánh gϊếŧ?

Không được!

Hắn nhớ lại đại ân của tướng quân, không thể báo đáp, hơn nữa còn xem hắn như con cháu của ngài, bây giờ tướng quân mất tích, Thiếu thành chủ là cốt nhục duy nhất của tướng quân, nhất định không được để ngài ấy xảy ra chuyện!

Bùm!

Trong chớp mắt lực xung kích bạo phát, Khí Huyết Chi Lực mạnh mẽ chấn động bốn phía, toàn thân Vu Thành huyết khí tràn ngập, khuấy động hư không!

"Bạo Huyết Thuật!"

Nam tử mặc trang phục tướng lĩnh kia lập tức bị đẩy lùi về sau hơn chục trượng, đao quang vỡ nát, trên khuôn mặt hoàn toàn khϊếp sợ, kêu lên.

Ba trăm năm trước, Bạo Huyết Thuật là bí thuật trong "Thị huyết sơn" của Đại Tông Ma Đạo, hại người hại mình, một khi kích phát, mặc dù trong nháy mắt có thể nhanh chóng thu được sức mạnh cực kỳ mạnh, nhưng khi hiệu quả thực tế vừa hết, nhẹ thì thành người tàn phế, nặng thì có thể lập tức bỏ mình!

Hắn không ngờ rằng, kẻ trước mắt này lại có quyết tâm lớn như vậy, dám kích phát loại bí thuật kinh khủng này!

Vu Thành không quan tâm tên tướng lĩnh thành Thượng Dương này, bước chân hắn khẽ động, tay trái đẩy nhẹ một cái đã đẩy Lý Bắc Thần cách mấy trượng, sau đó tay phải vung lên, ngay lập tức một luồng huyết sắc hàn quang* bắn ra, bẻ gãy nghiền nát, đánh nát kiếm quang*!

Càng không chút nào dừng lại, hai mắt lạnh lùng, chủy thủ trong tay chém về phía Chung Tuấn!

Hắn phải thừa dịp lấy trạng thái bây giờ này, diệt sạch những cao thủ đang có mặt tại đây!

"Ánh sáng đom đóm, cũng muốn tỏa hào quang?"

Đột nhiên, một tiếng quát lạnh lẽo từ bên trái truyền tới, nơi đó đao quang* tràn ngập, trắng lóa mắt, dường như trong chớp mắt đã đứng ở trước mặt Chung Tuấn đang da đầu tê dại, muốn quay người thoát đi.

Keng!

Vu Thành lui mạnh về sau, máu tươi tràn ra từ khóe miệng, kinh hãi thất thanh.

"Nhị thúc!"

Chung Tuấn mừng rỡ, vừa nãy hắn đối mặt với một kích của Vu Thành, trong lòng nổi lên những dấu hiệu cảnh báo, nguy cơ tử vong cuồn cuộn đánh tới, khiến cho hắn hoảng hốt lo sợ, hận không thể lập tức trốn đi!

Nhưng nhìn thấy bóng người trước mặt này, hắn lập tức an tâm, đây nhân vật số hai của Chung gia hắn, đại cao thủ cảnh giới Thần Phủ Nhất Trọng!

Ánh mắt Vu Thành nhìn chăm chú, cảm thấy khổ sở trong lòng, vậy mà nhanh như vậy đã có cao thủ Thẩn Thủ chạy đến, chẳng lẽ Lâm thúc bên kia đã thất bại rồi ư?

Không thể nào!

Hắn không muốn tin, Lâm Thúc chính là đại cao thủ Thần Phủ Nhất Trọng, sao có thể dễ bị bại vong như vậy được?

"Thiếu thành chủ, Vu Thành vô dụng!"

Mặt hắn nhìn về phía Lý Bắc Thần bất lực thở dài, khí thế toàn thân kịch liệt rơi xuống, ngay sau đó, thân thể hắn mềm nhũn ngã xuống đất, máu trào ra miệng mũi, hơi thở yếu ớt.

Lý Bắc Thần cả kinh, lập tức đỡ Vu Thành dậy, hắn cũng không nhìn thấy một màn Vu Thành thi triển Bạo Huyết thuật kia, lúc này chợt nhìn thấy, hắn lập tức đoán ra, trong lòng vô cùng chấn động, không nói nên lời!

Hắn không ngờ được, Vu Thành vì muốn cứu hắn lại thi triển bí thuật tàn độc hại mình thế này!

"Lý Bắc Thần! Để ta xem còn ai sẽ đến cứu ngươi! Cho dù có đến, có nhị thúc ta ở đây, ai có thể địch được? Đi chết đi!"

Trong lòng Chung Tuấn vẫn còn sợ hãi, nhưng nhìn nhị thúc vẫn đang lẳng lặng đứng bên cạnh, cũng không còn lo lắng nữa, nở nụ cười dữ tợn, từng bước tiến lên phía trước, nhìn xuống Lý Bắc Thần.

Nâng trường kiếm trong tay lên cao, kiếm khí vờn quanh, khuôn mặt hưng phấn, cảm giác sảng khoái sắp tự tay gϊếŧ được kẻ thù đang bao trùm lấy hắn!

"Thiếu thành chủ!"

Ở cách đó không xa, khoé mắt Trương Hổ như muốn nứt ra, nhưng bị kẻ địch cuốn lấy, không cách nào thoát thân ra được!

Hắn cũng muốn thi triển bí thuật giống như Vu Thành, nhưng đáng tiếc, ngoại trừ đao pháp của bản thân, còn lại bất kỳ vũ kỹ hay bí thuật nào hắn cũng chưa từng học!

Toàn thân Lý Bắc Thần không còn sức lực, nhìn thấy trường kiếm sắp chém xuống, kiếm quang lập lòe, muốn phản kháng nhưng không nhấc lên nổi một chút sức nào!

Hoa Hùng à Hoa Hùng, ngươi vẫn chưa xuất hiện?

Còn không ra, thì phải chết!

Dường như nghe được tiếng lòng của Lý Bắc Thần, nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng gầm thét mang theo nổi giận ngập trời như sấm vang dội, Chân Long gào thét

"Làm càn! Tặc tử sao dám đả thương chủ công của ta?"

Một thanh trường đao lấp loé sáng rực hồng quang, rực rỡ lóa mắt, phong mang* sắc bén, như thể chém được mọi thứ, cắt đứt hết thảy!

Mang theo uy năng vô song kinh khủng, từ bên ngoài trăm trượng, lướt ngang khoảng không dài dứt khoát lao về phía Chung Tuấn vẫn còn đang bị chấn nhϊếp lôi đình thiên âm vừa rồi.

"Cẩn thận!"

Nhân vật số hai Chung gia Chung Chấn Sơn thay đổi sắc mặt, trong nháy mắt nổi giận, thế mà ở ngay trước mặt hắn lại có kẻ muốn gϊếŧ cháu trai ruột thịt của hắn?

Là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy!

Thân thể hắn lướt ngang, mặt mũi tràn đầy lạnh lẽo, khí thế toàn thân bộc phát, sát khí sôi trào, trường đao trong tay như sông treo trên trời mạnh mẽ chém xuống.

Phong mang mạnh mẽ lập tức lập loè, đao quang tung hoành, khiến cho đồng tử Lý Bắc Thần kịch liệt co rút!

Đại cao thủ Thần Phủ, ở trong thành nhỏ của bọn họ, chính là vũ lực cao nhất.

Đao khí tràn ngập, hắn có cảm giác gương mặt cũng bắt đầu đau rát, một đao này, cho dù lúc hắn chưa bị thương cũng tuyệt đối không thể chống đỡ được.

Chỉ cần một kích cũng khiến hắn đứt thành từng mảnh!

Bùm!

Hai thanh trường đao va vào nhau, cuồn cuộn khí lãng bay ra, bụi mù ngút trời, sắc mặt Chung Chấn Sơn nháy mắt tái nhợt, không có chút máu nào, mang theo hoảng sợ và kinh hãi, thân thể bay ra, miệng mũi chảy máu!

Mà trường đao màu đỏ, lấp loé lưu quang, rực rỡ chói mắt, khí thế cực kì kinh khủng, như một tòa Thần sơn nguy nga, vạn trượng Đao phong không dừng lại chút nào thẳng tắp rơi xuống mặt mũi còn đang tràn đầy sợ hãi Chung Tuấn!

*huyết sắc hàn quang: Tia sáng lạnh lẽo màu máu

* kiếm quang: Ánh sáng của kiếm

*đao quang: Ánh sáng của đao

*phong mang: Mũi nhọn