Chương 22:
Kiếp này tạm thời để cho bọn họ mất trí nhớ đi… Những xáo trộn mà Thần Quân gây ra, tiểu tiên như chúng ta không thể nào tu bổ lại được đâu...
...
Hôm nay chính là yến tiệc mừng sinh thần của Ấu Đế Hạ Quốc, cũng là ngày Nhϊếp Chính Vương khải hoàn trở về.
Yến tiệc được cử hành vô cùng long trọng, đèn đuốc sáng rực cả một góc trời, hoa tươi bay khắp nơi. Nhìn vào quy mô của yến tiệc, có ai mà ngờ cách đây vài năm, Hạ Quốc chỉ là một quốc gia nhỏ bé, vậy mà bây giờ đã bành trướng trở thành đại quốc số một số hai. Mà người có công lao lớn nhất, một tay đánh hạ được cả giang sơn, chính là vị Thân Vương khác họ - Nhϊếp Chính Vương đương triều - Vệ Trạch.
Người này thông minh tuyệt đỉnh, rất biết bày mưu tính kế, còn đặc biệc tài giỏi trong chuyện binh pháp, chỉ cần cho hắn một đội quân, hắn hoàn toàn có thể đánh bại được một tòa thành trì, được người đời xưng là "Gia Cát tái thế".
Một nhân tài như vậy lại sinh ra ở Hạ quốc nhỏ bé, dù được các đại quốc khác trong tối ngoài sáng chiêu mộ, nhưng Vệ Trạch lại rất trung thành với quốc gia của mình. Một tay đánh hạ giang sơn, trong tay lại cầm binh quyền, hắn hoàn toàn có thể xưng đế, nhưng không hiểu sao người này lại lui mình làm Nhϊếp Chính Vương của Hạ quốc, bảo vệ vương vị cho Ấu Đế mới chỉ 10 tuổi.
"Nhϊếp Chính Vương tới!"
Đại điện lập tức trở nên im lặng.
Tất cả hoàng thân quốc thích, quan lại trong triều và gia quyến của bọn họ đều hướng về phía cửa điện.
Nói là yến tiệc mừng sinh thần của Ấu Đế Hạ Tư Nhuệ, nhưng mọi người đều biết Ấu Đế chỉ là một con rối, người nắm quyền thật sự chính là Nhϊếp Chính Vương, thế nên những người ở đây đều chỉ muốn tìm cơ hội để nịnh bợ hắn.
Vệ Trạch ăn mặc phục sức của Thân Vương bước vào bên trong đại điện. Hắn lẳng lặng liếc nhìn chung quanh một vòng, sau đó ánh mắt cố định ở vị trí bên trái ẤuĐế.
Nơi đó chính là chỗ ngồi của Trưởng Công chúa.
Tuyết Ly đang ăn điểm tâm, đột nhiên nhận thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Nàng ngước mắt lên nhìn về phía đó.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau.
"Khụ... Khụ..."
Nàng lập tức bị sặc, ho liên tục không ngừng.
Hạ Tư Nhuệ ngồi ở vị trí chủ tọa có chút lo lắng hỏi nàng:
"Hoàng tỷ, tỷ không sao chứ?"
Đám quan lại phía bên dưới cũng tò mò nhìn về phía vị Trưởng Công chúa này.
Tỳ nữ bên cạnh kịp thời bưng tới một chén trà, Tuyết Ly uống một ngụm trà hoa lài, cũng không còn cảm thấy khó chịu như trước nữa.
"Khụ... Không sao."
Nàng xấu hổ ho khan một tiếng. Trong lòng lại âm thầm oán giận kẻ đáng sợ kia. Đang yên đang lành hắn nhìn nàng làm gì?
Nàng cũng không thân với người này. Lúc phụ hoàng còn sống, nàng cũng chỉ gặp qua Vệ Trạch vài lần, sau khi phụ hoàng băng hà, hắn đang chinh chiến ở khắp nơi, có thể nói đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau sau ngần nấy năm.
Không hiểu sao trong lòng Tuyết Ly lại cảm thấy có chút bất an. Sự bất an này không đến từ việc lo sợ Vệ Trạch sẽ diệt trừ hai tỷ đệ bọn họ rồi xưng đế, nếu hắn muốn làm như vậy thì đã làm từ lâu rồi, không cần thiết phải chờ đến tận bây giờ. Tuyết Ly cũng không biết sự bất an này đến từ đâu, chỉ là trực giác nói cho nàng rằng phải tận lực tránh xa người nọ.
Còn Vệ Trạch, dù mặt ngoài không biểu lộ gì, nhưng trong lòng hắn sớm đã phát cuồng.
Bảo bối của hắn, người mà hắn đặt ở trong lòng mười mấy năm, cuối cùng hắn cũng sắp có được nàng.
Lần đầu tiên Vệ Trạch gặp Tuyết Ly là vào lúc hắn 12 tuổi, còn nàng mới chỉ 4 tuổi. Nàng trắng nõn mềm mại, luôn miệng gọi hắn một tiếng ca ca, hai tiếng ca ca. Lúc ấy Vệ Trạch cảm thấy có một tiểu muội muội đáng yêu như vậy cũng không tệ. Nhìn nàng dần dần lớn lên, nhu tình mật ý trong tim lại không tài nào che dấu được.
Hắn luôn đứng quan sát nàng ở phía xa, tưởng chừng vẫn sẽ mãi như vậy, chờ cho đến khi nàng cập kê, hắn sẽ thỉnh thánh thượng ban thánh chỉ tứ hôn cho bọn họ, để nàng làm thê tử của hắn.
Nhưng lúc nàng lên 12, hắn tới độ tuổi nhược quán, Hoàng hậu lại đột nhiên trúng độc, cầm cự không được vài ngày thì quy thiên. Thánh thượng đau đớn tột cùng, một đêm bạc trắng cả đầu, mấy tháng sau cũng trút hơi thở cuối cùng, để lại hai tỷ muội Hạ Tuyết Ly và Hạ Tư Nhuệ lẻ loi một mình.
Vệ Trạch biết, muốn có được nàng, hắn bắt buộc phải bảo vệ được Hạ quốc. Bởi vì một khi Hạ quốc chia năm xẻ bảy, nàng là Trưởng Công chúa, chắc chắn sẽ trở thành món hàng mà vô số người thèm muốn.
Hắn cầm quân ra trận, cũng không quên cử người giám thị nàng. May là bảo bối của hắn rất ngoan ngoãn, không giao du với mấy tên cẩu nam nhân, chỉ lẳng lặng ở trong cung dạy dỗ hoàng đệ của mình.
Ngày hắn khải hoàn trở về cũng là lúc nàng chuẩn bị cập kê.
Tình yêu dai dẳng mười mấy năm, đến lúc này Vệ Trạch đã có chút chờ không nổi.
Hắn muốn nàng! Thật sự rất muốn nàng.
Vệ Trạch cũng không quan tâm Tuyết Ly có cùng cảm giác với mình hay không, quyền sinh sát ở trong tay hắn, hắn có rất nhiều cách để khiến nàng khuất phục.
Bị ánh mắt nóng rực của người nọ nhìn chằm chằm, Tuyết Ly có chút ăn không tiêu, bèn nói với hoàng đệ bản thân không khỏe, xin được về cung trước.