Chương 11:
Nhìn con rắn đen đang nằm trên giường, Tuyết Ly cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức sử dụng pháp lực chạy ra cách đó mấy trăm dặm.
Tại sao? Tại sao không để nàng trở lại kiếp này sớm hơn một ngày chứ? Nếu trở lại sớm hơn một ngày, nàng chắc chắn sẽ mặc kệ sự sống chết của hắn!
Tuyết Ly cảm thấy đau đầu cực kỳ.
Không bàn tới cốt truyện gốc ở đây, vì khi nàng và đại lão lịch kiếp ở thế giới này, hiệu ứng bươm bướm đã khiến cốt truyện thay đổi 180 độ rồi.
Tuyết Ly nhớ rõ kiếp trước, nàng nhận mệnh của Dao Trì nương nương lên núi tuyết để hái Tuyết Liên, trùng hợp nhìn thấy một con rắn đen với hơi thở thoi thóp đang nằm ở trên mặt băng.
Lúc đó pháp lực của Tuyết Ly còn rất thấp, chỉ nghĩ nó là tiên sủng của một vị tiên nhân nào đó, nên đã mang về rồi chữa trị.
Ai ngờ con rắn đen đó lại chính là đại lão! Hơn nữa ở thế giới này, đại lão còn là Ma Tôn!
Tiếp đến chính là màn cường thủ hào đoạt quen thuộc trong truyền thuyết, nàng bị hắn bắt trở về Ma Giới.
Nàng làm sao có thể chịu cảnh cá chậu kim l*иg, vì thế đã lén bỏ trốn khỏi Ma Giới.
Sau đó... À làm gì còn sau đó... Nàng chạy được nửa đường, trùng hợp thế nào lại đυ.ng phải nữ chính, bị nàng ta định tội cấu kết với Ma tộc, chưa kịp giải thích thì đã bị cho "đăng xuất" khỏi thế giới này luôn.
Đúng là quá nhảm nhí!
Vì thế ở kiếp này, khi nhìn thấy đại lão nằm ở trên giường, Tuyết Ly mới co giò bỏ chạy, ai muốn bị hắn kéo chân sau chứ. Nàng chỉ muốn làm một tiểu tiên nữ xinh đẹp được tự do bay nhảy thôi.
Nhưng mà người xưa đã nói rồi: ghét của nào trời trao của đó.
Lúc Tuyết Ly đang hái Đào Tiên ở Vườn Đào, không gian trước mặt nàng đột nhiên trở nên vặn vẹo, sau đó xuất hiện một vết rách màu đen.
Tuyết Ly cảm thấy không ổn, nàng lập tức bỏ giỏ Đào Tiên xuống, vận pháp lực chuẩn bị chạy trốn.
Ai ngờ còn chưa kịp chạy thì đã bị người nào đó ôm vào lòng.
"Nàng lại muốn chạy nữa sao?"
Người nọ thì thầm vào tai Tuyết Ly.
Lại? Chẳng lẽ... hắn cũng có ký ức của kiếp trước?
Tuyết Ly chỉ cảm thấy mình tiêu đời rồi.
----
Minh Uyên nhìn cô gái nhỏ trong lòng.
Cảm giác lúc này của hắn giống như tìm lại được bảo bối thất lạc đã lâu vậy.
Kiếp trước, nàng giả vờ ngoan ngoãn ở trước mặt hắn, sau lưng thì âm thầm tìm cách bỏ trốn khỏi Ma Giới. Có gan bỏ trốn thì có gan chịu phạt, vốn định sau khi bắt nàng về sẽ phạt nàng thật nặng, ai ngờ thứ chờ hắn lại là tin nàng hương tiêu ngọc vẫn...
Minh Uyên thật sự không muốn nhớ lại cảm giác lúc đó, trời đất giống như sụp xuống vậy. Hắn đã tẩu hỏa nhập ma, trong đầu chỉ có một giọng nói: gϊếŧ sạch đám người đó, để bọn họ chôn cùng nàng. Minh Uyên cũng không biết mình đã gϊếŧ bao nhiêu người, những nơi mà hắn đi qua đều không còn bất cứ sự sống nào, nhưng mà dù hắn có gϊếŧ bao nhiêu người, nàng vẫn không trở lại.
Minh Uyên không thể chấp nhận sự thật đó, hắn giống như một hồn ma vất vưởng ở giữa trời đất, là đại ma đầu mà người người nhà nhà đều muốn tiêu diệt.
Sau khi san bằng cả ba giới Thiên – Ma – Nhân, trong đầu Minh Uyên đột nhiên xuất hiện một giọng nói: Thế giới này đã bị hủy diệt rồi, ngươi mau đi đi.
Chớp mắt một cái, hắn phát hiện ra bản thân đã trở lại thời điểm bảo bối cứu hắn. Nhưng nàng lại không có ở đây...
Chẳng lẽ nàng cũng trọng sinh sao?
Không quan trọng, chỉ cần bảo bối còn sống, như vậy là đủ rồi.
Kết hợp với ký ức ở kiếp trước, Minh Uyên không chỉ khôi phục vết thương rất nhanh, mà pháp lực cũng tăng nhanh một cách chóng mặt.
Hắn phải mạnh hơn nữa, mạnh đến mức không ai có thể cướp bảo bối khỏi tay hắn được.
Minh Uyên cũng đủ kiên nhẫn, cho đến khi cả trời đất này không còn ai có thể đánh bại được hắn, hắn mới đến tìm bảo bối của mình.
Tuyết Ly nhìn người đàn ông mặc đồ đen tỏa đầy sát khí trước mặt, trông thấy ánh mắt chứa đầy sự điên cuồng, du͙© vọиɠ và cả sự chiếm hữu của hắn, cả người không nhịn được mà run rẩy.
Minh Uyên thu lại hồi ức, hắn hôn lên môi nàng, càn quét toàn bộ khoang miệng.
Tuyết Ly chỉ biết run rẩy, mặc hắn muốn làm gì làm.
"Thật ngọt..."
Đôi môi của hai người tách ra, để lại một sợi chỉ bạc trông vô cùng ái muội.
"Xoẹt!"
Quần áo trên người Tuyết Ly bị xé toạc, lộ ra cơ thể trắng nõn mịn màng. Nhìn người thương không một mảnh vải che thân trước mặt, bộ ngực trắng như sữa no tròn một tay không thể nắm hết, hai hạt hồng mai dựng thẳng như mời gọi người tới ăn, và cả mùi hương hoa nhàn nhạt làm xiêu lòng người, cự thú dưới chân hắn ngay lập tức phấn chấn bừng bừng.
Minh Uyên ngậm lấy một bên vυ', gặm cắn khiến nó đỏ tấy lên rồi lại liếʍ láp an ủi. Hạt hồng mai bên kia hắn cũng không chịu buông tha, dùng tay ra sức xoa nắn, chẳng mấy chốc nó đã cứng như đá.
Tuyết Ly không nhịn được mà rêи ɾỉ, nàng đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó rất nóng đang chạm vào bụng. Có ký ức ở kiếp trước, nàng tất nhiên biết nó là thứ gì, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác sợ hãi vì kích thước khủng bố của nó.