Chương 9:
Bồn tắm đã bị xả hết nước, còn Tuyết Ly thì bị Đông Phương Hạo Hiên cầm dây thừng trói hai tay hai chân lại.
Hắn định làm gì vậy?
Hai chân bị trói banh rộng ra hai bên, để lộ hoa huyệt sưng đỏ không có một cọng lông tơ.
Trên tay Đông Phương Hạo Hiên là một chai dầu bôi trơn, hắn đổ một ít ra tay, sau đó nhẹ nhàng cắm vào lỗ nhỏ. Mà lỗ nhỏ này không phải hoa huyệt mà chính là cúc huyệt!
Thật chặt! Cũng vô cùng mềm mại! Cảm giác truyền tới từ đầu ngón tay khiến Đông Phương Hạo Hiên hận không thể nhét côn ŧᏂịŧ vào bên trong lỗ nhỏ mất hồn này.
Tuyết Ly đau đến mức chảy nước mắt, cô rêи ɾỉ cầu xin:
"Không đυ.ng vào chỗ đó được không?"
Dù đã trải qua rất nhiều kiếp, nhưng đây chính là kiếp đầu tiên đại lão đυ.ng tới chỗ đó của cô.
"Không được."
Đông Phương Hạo Hiên vẫn tiếp tục động tác ở tay. Hắn chậm rãi khuếch trương lỗ nhỏ này, một ngón, hai ngón rồi ba ngón.
Lúc đầu Tuyết Ly còn cảm thấy vô cùng khó chịu, dần dà cô lại cảm thấy rất ngứa, giống như có hàng vạn con kiến đang cắn vậy, vừa đau vừa ngứa.
Nhìn vẻ mặt của cô từ đau đớn dần dần chuyển sang mê ly, hoa huyệt liên tục chảy ra mật dịch, Đông Phương Hạo Hiên biết thuốc trong dầu bôi trơn đã bắt đầu có tác dụng. Hắn rút ngón tay ra, cầm lấy ngọc thế ở trong hòm đồ, bôi dầu bôi trơn lên trên nó.
Thứ này nhỏ hơn côn ŧᏂịŧ của hắn một chút, chiều dài thì bằng nhau, chắc là cô sẽ chịu đựng được.
Trông thấy ngọc thế, Tuyết Ly lập tức giãy giụa không ngừng.
"Ngoan nào, hay em muốn thứ đó của tôi?"
Đông Phương Hạo Hiên mỉm cười, đặt ngọc thế ở trước cúc huyệt.
Cô lập tức im lặng, mặc cho hắn nhét ngọc thế vào bên trong cúc huyệt.
Người đàn ông này nói được làm được, cô cũng không định thử xem giới hạn của hắn ở đâu!
Do Tuyết Ly đã cố gắng thả lỏng, vì thế ngọc thế đi vào cũng không quá khó khăn.
Bảo bối ngoan ngoãn như vậy, đại lão cảm thấy rất hài lòng, hắn cũng đã nhét hết ngọc thế vào bên trong cúc huyệt của cô, chỉ chừa lại một phần nhỏ ở bên ngoài.
Thấy Tuyết Ly đã dần thích ứng với ngọc thế, Đông Phương Hạo Hiên bèn cầm điều khiển ở trong hòm đồ, chỉnh tần số đến mức cao nhất.
Tuyết Ly giống như bị điện giật, cả người bị trói chặt, cô chỉ có thể giãy giụa không ngừng, nức nở nói:
"Mau lấy nó... ra đi!"
Nhưng Đông Phương Hạo Hiên cũng không định dừng lại ở đó, hắn bế cô ngồi dậy, để hoa huyệt ngậm lấy qυყ đầυ, sau đó nhấn mạnh eo cô xuống.
"A..."
Tuyết Ly lập tức cao trào, cả hai lỗ nhỏ đều bị lấp đầy, cảm giác căng trướng khiến cô không nhịn được mà chảy nước mắt.
Sao hắn... sao hắn có thể làm như vậy?
Cũng không để cô có thời gian suy nghĩ, Đông Phương Hạo Hiên đã bắt đầu cắm vào rút ra, mỗi lần đều chỉ chừa một phần qυყ đầυ ở bên trong, sau đó lại cắm vào lút cán.
"Em sai... rồi... Em biết... sai rồi..."
Kɧoáı ©ảʍ bùng nổ khiến Tuyết Ly không nhịn được mà xin tha.
"Em sai ở đâu?"
Đông Phương Hạo Hiên cũng không tốt đi nơi nào, cách một tầng thịt mỏng, ngọc thế đang rung lên không ngừng kia cũng tạo cho hắn cảm giác rất khác lạ. Hoa huyệt của cô cũng cắn chặt hơn bình thường, từng dòng nước ấm tưới lên lỗ nhỏ ở qυყ đầυ khiến đại lão cũng lên tới đỉnh cao của kɧoáı ©ảʍ.
Hắn nhìn vẻ mặt chìm đắm trong dục vong của cô, chỉ cảm thấy làm bao nhiêu lần cũng không đủ. Bảo bối của hắn quá mê người, hắn thật sự không tài nào dứt ra được.
"Em không... nên... có ý... định rời... khỏi anh..."
Tuyết Ly sướиɠ đến mức không ngậm được miệng, nước miếng chảy ra không ngừng.
Đông Phương Hạo Hiên bèn hôn lên môi cô, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương, còn nhẹ nhàng gặm cắn đôi môi đỏ mọng.
"Lần sau em còn dám nữa không?"
"Không... dám nữa... Tha... cho em... đi mà..."
Nếu biết trước đại lão sẽ có ký ức của kiếp trước, cô chắc chắn sẽ rời khỏi hắn bằng bất cứ giá nào! Tuyết Ly khóc không ra nước mắt.
Nhưng rất nhanh cô đã không còn suy nghĩ được gì nữa.
Đại lão liên tục rút ra cắm vào, tốc độ nhanh kinh người, Tuyết Ly chỉ có thể ư a đáng thương trong miệng.
Không biết qua bao lâu, côn ŧᏂịŧ của nam nhân đột nhiên trướng to, sau đó từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng kinh người bắn sâu vào bên trong tử ©υиɠ của cô.
Tuyết Ly thét lớn một tiếng, lại một lần nữa cao trào.
Đông Phương Hạo Hiên cũng không rút côn ŧᏂịŧ ra mà bế cô trở lại giường.
Tất nhiên trong quá trình đó, Tuyết Ly cũng bị đâm cho đầu choáng mắt hoa, ngọc thế bên trong cúc huyệt vẫn đang rung lên không ngừng.
Đại lão cởi trói cho cô.
Lúc này cả người Tuyết Ly đã không còn một chút sức lực nào, nằm sõng soài ở trên giường, chịu đựng kɧoáı ©ảʍ truyền tới từ cúc huyệt.
Đông Phương Hạo Hiên nhẹ nhàng rút ngọc thế ra, nhìn bên trên chứa đầy mật dịch, hắn bèn lên tiếng trêu chọc cô: "Cả người em làm bằng nước sao?"
Sau đó lại từ từ rút côn ŧᏂịŧ đang ngâm mình ở trong hoa huyệt ra.
Tuyết Ly còn tưởng rằng lần làʍ t̠ìиɦ này đến đây là kết thúc rồi.
Ai ngờ hắn lại tách hai chân của cô ra, cầm côn ŧᏂịŧ đã cương cứng trở lại đâm vào bên trong cúc huyệt – một lần lút cán!
"A..."
"Ha..."
Hai người cùng lúc rêи ɾỉ.
Cảm giác ở nơi này rất khác với hoa huyệt, nhưng cả hai đều đem lại cho đại lão cảm giác vô cùng sung sướиɠ.
Chưa dừng lại ở đó, hắn còn cầm lấy ngọc thế nhét vào bên trong hoa huyệt của cô, ngăn không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra bên ngoài.
Tuyết Ly chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, kɧoáı ©ảʍ quá lớn khiến cô chịu được mà ngất xỉu.
Trời tờ mờ sáng, Đông Phương Hạo Hiên mới cảm thấy thỏa mãn được đôi chút.
Nhìn bảo bối dưới thân cả người toàn là dấu hôn với vết gặm cắn, hai đóa hồng mai sưng tấy lên, bụng phình to giống như mang thai ba tháng, hai lỗ nhỏ bên dưới hoàn toàn bị lấp đầy bởi mầm móng của hắn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn đang không ngừng chảy ra bên ngoài.
Đông Phương Hạo Hiên lúc này mới dám xác nhận: Hắn đã thật sự trở lại! Và bảo bối vẫn ở đây, chưa từng rời đi hắn!
Là ông trời thương xót sao?
Cho dù là vì lý do gì, hắn vẫn muốn cảm ơn ông trời, hắn thật sự không thể chịu đựng cảm giác mất đi cô thêm một lần nào nữa...
Đông Phương Hạo Hiên lấy từ trong hòm đồ một chiếc đồ chơi tình thú hình đuôi mèo. Hắn nhét vào bên trong cúc huyệt của cô, ngăn không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài. Còn lỗ nhỏ đằng trước hắn cũng không buông tha, côn ŧᏂịŧ dù đã mềm xuống nhưng kích cỡ vẫn cực kỳ kinh người lại một lần nữa đâm vào bên trong.
Tuyết Ly không nhịn được mà rêи ɾỉ một tiếng, mày nhăn chặt lại.
Cảm nhận được độ ấm ở bên trong hoa huyệt, Đông Phương Hạo Hiên thoải mái thở dài một tiếng. Hắn sờ sờ chiếc bụng nhỏ phình to của Tuyết Ly, ánh mắt trở nên đen tối không rõ.
Vốn cũng không định để nó đến thế giới này sớm như vậy, nhưng chỉ có làm thế thì mới giữ được bảo bối ở lại.
Lại nhớ tới hai kẻ khốn khϊếp khiến hắn mất đi cô ở kiếp trước, và cả chiếc ô tô điên vài ngày trước, sát khí trên người Đông Phương Hạo Hiên trở nên vô cùng dày đặc.
Hắn sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào!