Xuyên Nhanh: Bảo Bối Trong Lòng Đại Lão

Chương 8: Thế giới 1 (H+)

Chương 8:

Cuối cùng Tuyết Ly vẫn bị Đông Phương Ngọc Doanh kéo đi mua một đống đồ cho Đông Phương Hạo Hiên.

Hết cách rồi, quyền uy của đại lão quá lớn, không thể không nịnh bợ...

"Ngoài mấy chuyện đó ra, cô ấy không nói thêm điều gì sao?"

"Không ạ, có vẻ như thím rất hứng thú với mấy chuyện trong giới thượng lưu."

"Ừm, tôi biết rồi, đi về đi."

Đông Phương Ngọc Doanh sợ hãi khép cửa lại.

Người này quá đáng sợ... Đông Phương Hạo Hiên kiểm soát mọi thứ của vị hôn thê, bất cứ hành động. lời nói nào của Nam Cung Tuyết Ly hắn đều biết. Cũng mong cô ấy sẽ không bỏ trốn, nếu không bản thân Đông Phương Ngọc Doanh cũng không biết người đàn ông điên cuồng kia sẽ làm ra những chuyện gì.

Đồng thời cô cũng không nhịn được mà thở dài, được một người đàn ông như vậy yêu không biết Nam Cung Tuyết Ly may mắn hay là bất hạnh nữa...

Trong văn phòng, Đông Phương Hạo Hiên nhìn thiếu nữ đang ngủ say qua màn hình máy tính, hắn có chút trầm tư.

Cô thật sự định từ bỏ sao?

Không thể nào, bảo bối bướng bỉnh như vậy, cô chắc chắn sẽ không từ bỏ.

Phải làm thế nào thì cô mới hết hy vọng đây...

----

Hơn 1 năm sau.

Tuyết Ly cầm chiếc bằng tốt nghiệp loại Giỏi trên tay, không nhịn được mà khóc ròng ở trong lòng. Bao nhiêu mồ hôi và nước mắt của cô, cuối cùng cũng đạt được thành quả rồi.

Chẳng qua điều đáng lo hơn vẫn còn ở trước mắt...

Tuần sau chính là đám cưới của cô và đại lão!

Hơn một năm này cô "ăn nhờ ở đậu" ở nhà Đông Phương, có thể nói cuộc sống trôi qua rất tự do tự tại, và tất nhiên nó sẽ tuyệt vời hơn nếu như đại lão không đè cô ở trên giường mỗi ngày.

Tuyết Ly thở dài khe khẽ.

Kiếp này quả thật cô đã được tự do hơn rất nhiều, được đi học, được ra ngoài đi dạo, mua sắm, du lịch ở khắp nơi.

Nếu như bây giờ cô chạy trốn, thôi, chắc chắn là không chạy được, dưới sự cố gắng và nỗ lực của Đông Phương Hạo Hiên, gia tộc Đông Phương đã vượt xa ba gia tộc còn lại, hơn thế nữa còn mở rộng chi nhánh ra cả nước ngoài, cô có mà chạy đằng trời!

Chẳng lẽ kiếp này cô bắt buộc phải ở cạnh bên người đại lão sao?

Thôi vậy, ở cạnh thì ở cạnh, cô cũng không muốn bị hắn kéo vào vòng luân hồi một lần nữa đâu, coi như kiếp này là để bù đắp cho hắn vậy.

"Thím đang nghĩ gì mà đứng ngẩn ra đó vậy? Chúng ta mau trở về thôi, tối còn có tiệc liên hoan nữa đó."

Đông Phương Ngọc Doanh lên tiếng hỏi, kéo cô đi về phía cổng trường.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút hoài niệm về ngôi trường này thôi."

Hai người vừa bước ra khỏi cổng trường, đột nhiên có một chiếc ô tô điên lao tới. Đông Phương Ngọc Doanh theo bản năng ôm lấy Tuyết Ly né sang bên cạnh. Cả hai người ngã xuống dưới đất.

Chiếc ô tô điên kia đâm mạnh vào tường, tài xế bất tỉnh nhân sự.

Cho dù tránh thoát một kiếp, nhưng đầu của Tuyết Ly vẫn đập mạnh xuống dưới mặt đất. Cô chỉ cảm thấy vô cùng choáng váng, hai mắt trở nên mơ hồ...

Cái đậu má! Sao tình cảnh này lại quen như vậy???

Mà trùng hợp toàn bộ những việc xảy ra vừa rồi đều rơi vào trong mắt của Đông Phương Hạo Hiên đang ngồi trong xe.

Hắn chỉ cảm thấy cả thế giới trở nên tối đen, đầu đau như búa bổ, vô số hình ảnh xuất hiện ở trong não...

Không!!!

----

Lúc Tuyết Ly tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, mùi nước tiệt trùng xộc vào trong mũi.

Cô hơi hé mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Không ngoài dự đoán, cô đang nằm trong bệnh viện, còn người nọ thì đang nắm chặt lấy tay cô, ghé đầu vào giường ngủ.

Mỏi quá!

Cô định rụt tay lại, ai ngờ người nọ càng nắm chặt hơn, sau đó hắn giống như bừng tỉnh, chậm rãi ngẩng đầu.

Thịch!

Trong một giây này, khi nhìn vào ánh mắt của Đông Phương Hạo Hiên, Tuyết Ly đột nhiên cảm thấy bản thân giống như đã trở lại kiếp trước.

"Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi."

Đông Phương Hạo Hiên trở nên tiều tụy hơn rất nhiều, râu cũng không thèm cạo, trái ngược hoàn toàn với vẻ hoàn mỹ trước kia của hắn.

"Anh nói như thể em sắp chết vậy? Chỉ là bị đập đầu một chút thôi mà?"

"Vậy tại sao lúc đó em lại bỏ anh ở lại?"

Tuyết Ly giật bắn mình.

"Anh...?"

"Đúng vậy... Lần này anh sẽ không để em rời khỏi anh thêm một lần nào nữa..."

Quỷ thần thiên địa ơi!

Hắn... Hắn... Hắn cũng trở lại!!!!!

Tuyết Ly khóc không ra nước mắt, đại lão không có ký ức đã khó đối phó, bây giờ còn "tặng" cô một đại lão trọng sinh, ông trời muốn cô bị ăn đến xương cốt cũng chẳng còn hả??

Buổi tối hôm đó, Đông Phương Hạo Hiên giống như mất hết lý trí, hắn đè cô xuống ở khắp nơi, ra sức cắm huyệt.

"Đủ... đủ rồi..."

Tuyết Ly khóc không ra nước mắt, đã làm suốt cả buổi chiều rồi, hắn vẫn không ngừng nghỉ một chút nào. Bụng cô lúc này vô cùng căng trướng, tiểu hoa châu và hai bên cánh hoa cũng sưng to lên, bộ ngực sữa thì chi chít dấu răng, cô cũng không biết bản thân đã cao trào bao nhiêu lần, khăn trải giường dưới thân đã ướt sũng, nhưng thứ khổng lồ bên trong hoa huyệt vẫn chưa chịu dừng lại...

Đông Phương Hạo Hiên cúi đầu xuống, ngậm lấy hai hạt hồng mai cứng như đá, ra sức bú ʍúŧ, dưới thân cũng không hề chậm trễ, rong ruổi không ngừng.

Những nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể đều bị đánh sâu vào, Tuyết Ly không nhịn được lại cao trào, hoa huyệt xoắn chặt lại.

"Dừng lại... dừng lại một chút được không... em muốn đi vệ sinh..."

Lỗ nhỏ bị một dòng nước ấm tưới lên, tiểu huynh đệ lại bị vách hoa huyệt cắn chặt, Đông Phương Hạo Hiên không nhịn được mà rêи ɾỉ một tiếng.

Hắn bế cô dậy giống như tư thế xi tiểu, chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh, kể cả là vậy, hạ thể của hai người vẫn không chịu tách ra.

Dù quãng đường đến nhà vệ sinh rất ngắn, nhưng Tuyết Ly lại cảm thấy thời gian trôi qua lâu vô cùng.

Côn ŧᏂịŧ vẫn luôn đánh vào cửa tử ©υиɠ, tư thế này còn khiến trọng lượng cơ thể dồn hết lên côn ŧᏂịŧ của hắn.

Cô liên tục nức nở, sắp không nhịn được nữa rồi.

Cuối cùng cũng đến bồn cầu, Tuyết Ly giống như được giải thoát, cô giãy giụa muốn đi xuống, ai ngờ nam nhân càng ôm chặt hơn, hắn cắn nhẹ vào tai cô:

"Em mau đi đi."

Động tác dưới thân cũng không ngừng lại, thậm chí còn nhanh và mạnh hơn trước.

Tuyết Ly bị đâm cho điếng cả người, nhưng cô vẫn không chịu đi vệ sinh ở trước mặt hắn:

"Em không muốn đi sao? Vậy thì chúng ta trở lại giường làm tiếp."

"Đừng... đừng mà..."

Khuất phục trước da^ʍ uy của đại lão, Tuyết Ly chỉ có thể xấu hổ che mặt, thả lỏng người đi tiểu.

Đông Phương Hạo Hiên nhìn đến đỏ cả mắt. Đợi cô đi xong, hắn bèn lấy giấy lau giúp cô, sau đó xả nước.

Tuyết Ly xấu hổ muốn chết, đại lão đúng là đại biếи ŧɦái!

Chỉ thấy hắn xoay người, ngồi lên trên bồn cầu, Tuyết Ly cũng bị hắn ép ngồi xuống.

Sâu quá! Cô lập tức rêи ɾỉ một tiếng.

Ở tư thế này, qυყ đầυ đã chui vào tử ©υиɠ, ngâm mình bên trong hỗn hợp hoa dịch và tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Đông Phương Hạo Hiên nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, côn ŧᏂịŧ lại trướng to vài phần, hắn giống như đóng cọc không ngừng đâm vào sâu bên trong cô.

Tuyết Ly chỉ có thể thốt ra mấy tiếng rêи ɾỉ, quá nhiều kɧoáı ©ảʍ khiến cô không còn tâm trí để suy nghĩ mấy chuyện khác, chỉ có thể ngồi yên hưởng thụ sự sung sướиɠ mà đại lão mang đến cho mình.

Đông Phương Hạo Hiên đâm vào khoảng trăm lần, sau đó mới thẳng lưng, bắn mầm móng vào sâu bên trong hoa huyệt của cô.

"Trướng quá... Anh rút ra được không..."

Lần nào hắn bắn vào cũng rất nhiều, đã vậy còn dùng côn ŧᏂịŧ chặn lại, bụng cô thật sự rất trướng...

Thấy bụng cô căng tròn giống như mang thai ba tháng, Đông Phương Hạo Hiên có chút thương tiếc xoa nhẹ, sau đó hắn nhẹ nhàng rút côn ŧᏂịŧ ra.

"Bạch."

Côn ŧᏂịŧ vừa rời khỏi, hoa huyệt lập tức chảy ra từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, cảm giác no trướng cũng dần dần biến mất.

Nhìn lỗ nhỏ mất hồn giữa hai cánh hoa sưng đỏ chảy ra mầm móng của mình, Đông Phương Hạo Hiên không nhịn được lại bắt đầu cứng lên. Hắn đặt Tuyết Ly vào bên trong bồn tắm, giúp cô moi hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở bên trong ra, sau đó để cô ngâm mình ở bên trong làn nước ấm, còn bản thân thì bước ra khỏi phòng tắm đi lấy gì đó.

Lúc Đông Phương Hạo Hiên trở lại, trong tay còn cầm một hộp đồ.

Lúc hắn mở hộp đồ ra, Tuyết Ly chỉ cảm thấy cô tiêu đời rồi.

Hôm qua không bị ô tô điên đâm chết thì hôm nay cũng bị đại lão "đâm chết" ở trên giường...