Xuyên Nhanh: Bảo Bối Trong Lòng Đại Lão

Chương 7: Thế giới 1 (H+)

Chương 7:

Vừa được đặt lên trên giường, Tuyết Ly lúc này đã khôi phục chút thể lực lập tức bò dậy, cô nước mắt lưng tròng nhìn Đông Phương Hạo Hiên:

"Hôm nay không làm được không? Tôi thật sự rất mệt."

Người nọ đang cởϊ qυầи áo, hắn hơi ngừng một chút, sau đó cười nói:

"3 lần, bây giờ một lần, ăn cơm một lần, sau ăn cơm một lần nữa."

"Nhưng mà..."

"Hoặc chúng ta có thể làm cả đêm, dù sao mai cũng là thứ bảy, tùy em thôi."

Tuyết Ly lập tức ngậm miệng.

Đe dọa! Đây là đe dọa một cách trắng trợn!

----

Trong thư phòng.

"Cô ta dám làm như vậy sao? Vậy thì cho cả hai người bọn họ sang Châu Phi để "trải nghiệm" đi."

Nam nhân ngồi ở trên ghế, trong lòng ôm một thiếu nữ nhỏ nhắn mặc một chiếc váy ngủ màu trắng hơi trong suốt. Có vẻ như thiếu nữ không được thoải mái cho lắm, hai mày hơi nhíu lại.

Nam nhân nói thêm mấy lời gì đó, sau đó cúp điện thoại, tiếp tục làm việc trên máy tính, đôi lúc sẽ cúi người hôn lên má thiếu nữ, nhẹ nhàng xoa đôi mày đang nhíu lại của cô.

Qua chiếc váy ngủ trong suốt, có thể nhìn thấy bộ ngực sữa trắng ngần, hai hạt hồng mai vì bị gặm cắn trêu đùa một khoảng thời gian dài mà sưng tấy lên, lại nhìn xuống phía bên dưới, mới phát hiện ra lý do vì sao thiếu nữ lại khó chịu như vậy.

Bụng của cô căng trướng giống như mang thai ba tháng, còn ẩn hiện hình dáng của côn ŧᏂịŧ. Không sai, nam nhân vẫn ngâm tiểu huynh đệ của mình ở trong tiểu huyệt của thiếu nữ. Bên trong tử ©υиɠ còn cất chứa rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙, lại bị côn ŧᏂịŧ dù đã mềm đi đôi chút nhưng kích cỡ vẫn vô cùng kinh người chặn lại, không cần nói cũng biết cô khó chịu đến mức nào, nhưng vì quá mệt nên chỉ có thể mặc kệ tất cả mà thϊếp đi.

Đông Phương Hạo Hiên cảm thấy hắn càng ngày càng không thể rời khỏi Tuyết Ly. Hắn tự nhận bản thân không phải là người trọng dục, nhưng khi đối mặt với cô, hắn hoàn toàn không thể kiềm chế. Cô giống như một chất gây nghiện, khiến hắn sa vào, không tài nào thoát ra nổi. Cả ngày chỉ muốn nhìn thấy cô, ôm cô vào trong lòng, côn ŧᏂịŧ cắm vào bên trong hoa huyệt của cô, bắn mầm móng vào sâu bên trong tử ©υиɠ, để cô mang thai đứa con của hắn.

Hắn là biếи ŧɦái sao? Đúng vậy, hắn là biếи ŧɦái, nhưng chỉ biếи ŧɦái với một mình cô.

Nháy mắt đã đến nửa đêm, Đông Phương Hạo Hiên mệt mỏi xoa xoa hai bên thái dương.

Để bảo bối không rơi vào tay người khác, hắn chỉ có thể làm việc không ngừng, nâng cao thế lực nhà Đông Phương, nắm giữ tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay, không để xảy ra bất cứ sai sót nào khiến hắn mất đi bảo bối của mình. Tất nhiên, bất cứ kẻ nào muốn cướp bảo bối khỏi tay hắn thì sẽ phải trả một cái giá thảm khốc, kể cả là những người muốn tổn thương cô thì cũng không tránh khỏi số phận này.

Ví dụ như Đông Phương Thành Diễn hay Bạch Tiểu Hoa, cả hai đều bị hắn đưa tới Châu Phi đào kim cương. Một người là cậu ấm cô chiêu được gia tộc chiều chuộng nâng niu từ nhỏ, một người thì vừa mới đặt chân vào giới thượng lưu không lâu nhưng đã nếm đủ vinh hoa phú quý, bọn họ sẽ chịu được sao?

Đông Phương Hạo Hiên cũng không quan tâm mấy chuyện đó, hắn chỉ quan tâm đến bảo bối ở trong lòng.

Hắn ôm cô đứng dậy, tư thế này khiến côn ŧᏂịŧ càng đâm sâu vào bên trong, Tuyết Ly khó chịu ưm một tiếng.

Đông Phương Hạo Hiên có chút bất lực nhìn cô, côn ŧᏂịŧ bắt đầu trướng to lên. Hắn ngồi lại xuống ghế, xoay mặt cô về phía hắn, một bàn tay nắm lấy eo thon, bàn tay còn lại thì nhẹ nhàng xoa nắn bộ ngực sữa.

Sau đó Đông Phương Hạo Hiên nhẹ nhàng đưa đẩy, hắn biết Tuyết Ly đang ngủ nên cũng không chọc vào rút ra quá mạnh.

Tuyết Ly nức nở không ngừng, cô thật sự rất khó chịu!

Bụng trướng quá.

Nhưng đôi mắt lại nặng trĩu không thể nào mở ra nổi, rất mệt...

Cô chỉ cảm thấy chiếc bụng căng trướng lại bị bắn vào một thứ gì đó đặc sệt nóng kinh người. Sau đó, cả người cô được bao phủ bởi nước ấm, những thứ trong bụng cũng được lấy ra. Tuyết Ly thoải mái rêи ɾỉ một tiếng, cô lại càng chìm sâu vào giấc ngủ...

----

Sáng ngày hôm sau Tuyết Ly lại tỉnh lại với cơ thể đau nhức.

Không phải hôm qua chỉ làm ba lần thôi sao? Tại sao hôm nay vẫn nhức mỏi như vậy?

Lúc Tuyết Ly đang cố ngồi dậy, cửa phòng đột nhiên mở ra. Cô không chút chần chừ lập tức túm lấy cái gối bên cạnh ném thẳng về phía cửa.

Đông Phương Hạo Hiên chuẩn xác cầm lấy chiếc gối, nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, hắn không khỏi bật cười:

"Sao vợ anh lại tức giận như vậy?"

Biết rõ còn cố hỏi!

"Ai là vợ anh chứ!"

Tuyết Ly tức giận nói.

Đông Phương Hạo Hiên cũng không giận. Trước đây không biết vì lý do gì, bảo bối rất sợ hắn, bây giờ cô có thể bộc lộ tính cách thật của bản thân trước mặt hắn, hắn cầu còn không được ấy chứ.

"Ngoan, đói rồi đúng không, để anh bế em đi đánh răng rửa mặt."

Đông Phương Hạo Hiên cúi người xuống ôm lấy cô, nhưng Tuyết Ly giãy giụa không chịu, hắn chỉ có thể nói với vẻ bất lực:

"Em vẫn còn sức lực như vậy, hay là chúng ta làm một lần rồi xuống ăn cơm?"

Không ngoài dự đoán, cô lập tức trở nên vô cùng ngoan ngoãn, mặc cho hắn ôm vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Ngồi trên bàn cơm, Tuyết Ly khóc không ra nước mắt.

Tại sao ăn cơm cũng phải ngồi trên đùi của hắn nữa?

Do đã có vết xe đổ lúc trước, cô cũng không dám hó hé gì, ngồi yên thành thật ăn cơm.

Trông thấy Tuyết Ly ngoan như vậy, Đông Phương Hạo Hiên không khỏi có chút thất vọng, vốn định lấy cớ trừng phạt cô một chút, xem ra là không được rồi.

Còn bảo bối trong lòng đại lão vẫn đang chăm chú ăn sáng, không hề biết suy nghĩ đen tối ở trong đầu người nọ.

"Hôm nay anh có chút việc bận, nếu em muốn ra ngoài đi dạo hay shopping gì đó thì cứ gọi Ngọc Doanh đi cùng."

Không ổn, cực kỳ không ổn! Người này sẽ không bao giờ thốt ra mấy lời như vậy, hay là hắn muốn thử cô?

Tuyết Ly mồ hôi lạnh đổ đầy đầu, cô nuốt nốt ngụm cháo ở trong miệng, quay đầu lại hỏi hắn:

"Ngọc Doanh là ai vậy? Bảo tiêu sao?"

Trông thấy đôi mắt đen lúng liếng của bảo bối nhìn chằm chằm mình, Đông Phương Hạo Hiên không nhịn được mà cúi xuống hôn lên môi cô.

Chờ đến lúc Tuyết Ly không thở được, hắn mới buông tha cho cô:

"Chính là nữ sinh đỡ em ngày hôm qua, xét theo bối phận thì con bé phải gọi em là thím."

Tuyết Ly cũng biết điều không hề nhắc tới chuyện tại sao hắn lại biết những việc xảy ra ở trường. Đùa hả, cô không rảnh đến mức đi xoáy sâu vào chuyện này, sau đó cãi nhau với hắn về vấn đề gì mà xâm phạm quyền riêng tư, không có tự do gì đó. Kiếp này đối với cô như vậy là quá tự do rồi, chí ít vẫn còn được ra ngoài, không bị nhốt ở trong căn nhà này cả đời...

"Vậy sao... hôm qua vẫn chưa kịp cảm ơn cô ấy..."

Cô vội vàng lảng sang chuyện khác.

"Không cần cảm ơn, đấy là bổn phận của Ngọc Doanh."

Đông Phương Ngọc Doanh bảo vệ Tuyết Ly là vì muốn nhận được một vài lợi ích từ hắn, hắn cũng rất sẵn lòng đồng ý cuộc giao dịch này, với điều kiện quân cờ này phải biết điều, biết bản thân ở đâu và quan trọng nhất là phải biết rõ chủ nhân của mình là ai. Nếu Đông Phương Ngọc Doanh không làm tròn được nhiệm vụ bảo vệ vị phu nhân tương lai của người cầm quyền, hắn cũng không ngại tự tay tiêu diệt quân cờ này, cho dù cô có là cháu gái của hắn!

"Vậy được rồi..."

Tuyết Ly cúi đầu tiếp tục ăn cháo, cũng không hỏi gì thêm.

----

"Thím à, nghe nói Đông Phương Thành Diễn và Bạch Tiểu Hoa bị chú Hạo Hiên đưa qua Châu Phi rồi đó. Đáng đời hai người bọn họ!"

Đông Phương Ngọc Doanh nói liên tục không ngừng.

Tuyết Ly lại cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không phải hai người kia là nam nữ chính sao? Cứ như vậy bị đại lão tống cổ sang Châu Phi?

Lúc này hai người bọn họ đang ngồi bên trong một tiệm café ở gần trung tâm thương mại.

Tuyết Ly cảm thấy đại lão đã cho cô cơ hội ra ngoài, không đi thì lại phí phạm quá. Vốn Tuyết Ly cũng chỉ định ra ngoài hít thở chút không khí, ai ngờ Đông Phương Ngọc Doanh lại kể vô số chuyện thú vị trong giới thượng lưu, cô nghe đến mức không dứt ra được.

Kiếp trước Tuyết Ly cũng không quan tâm đến mấy chuyện đó lắm, thứ cô quan tâm chỉ có nam nữ chính. Bây giờ hai người đó đã bị tống cổ sang Châu Phi, cô việc gì phải quan tâm đến bọn họ nữa chứ, uống nước hóng drama không phải vui hơn sao?

"Thím, chúng ta đi mua sắm đi, nghe nói Chanel mới ra bộ sưu tập mới đó."

Cảm thấy ngồi uống nước cũng đã đủ lâu, Đông Phương Ngọc Doanh bèn chuyển chủ đề.

"Không có hứng thú."

Mua sắm gì đó mệt chết đi được, thà ngồi lì ở chỗ này còn hơn.