Chẳng qua cháu trai của ông còn phản nghịch hơn so với tưởng tượng của cậu, cực kỳ khinh thường lẫn chán ghét “chàng vợ” mà ông nội chỉ định, thế nên làm Cố lão gia ăn không ít khổ.
Bởi vậy ngày nào ông cũng phải căng da đầu, nghĩ làm sao để cứu vớt quan hệ lạnh nhạt giữa cặp chồng chồng này, thí dụ như gọi cả hai người về nhà cũ ăn cơm, sau đó cố tình sắp xếp cho hai người ngồi cùng nhau.
Mà bản thân Kiều Vân tất nhiên vẫn có chút hảo cảm với tên chồng này, bởi lúc bé hai người từng là bạn chơi thân với nhau.
Khi còn nhỏ, Cố Kỳ Kiêu y chang một tiểu sư tử năng động hoạt bát, suốt ngày lôi kéo Kiều Vân chạy tung tăng khắp nơi.
Trong mắt Kiều Vân, khi đó Cố Kỳ Kiêu là mẫu người mà cậu muốn trở thành nhất.
Lại lần nữa gặp nhau, đối phương lái xe mô tô, mặc một thân đồ đen vội vàng chạy băng qua người cậu, vẫn giữ nguyên khí phách hăng hái, đợi cậu phản ứng lại, thì chỉ thấy một bóng lưng dần khuất da.
Đến khi gặp lại thêm lần nữa, thì đột nhiên đã trở thành vợ chồng.
Kiều Vân không biết chuyện, cũng không hiểu, nhưng cũng mặc kệ không mấy quan tâm.
*
Một tiếng sau đến được nhà cũ.
Kiều Vân có chút say xe, từ trên xe xuống cảm thấy hơi tức ngực, Cố Kỳ Kiêu vẫn chưa về, tuy nhiên Cố lão gia để ý đứa nhỏ này hơn, ông đứng trước cửa chờ từ lâu, thấy Kiều Vân vừa xuống xe, tay ôm ngực, mặt mũi trắng bệch, liền vội vàng kêu quản gia đưa Kiều Vân đi nghỉ ngơi.
Kiều Vân lên cầu thang, Cố lão gia còn muốn tiếp tục đi theo sau dặn dò quản gia đỡ cậu.
【 Tôi thấy tôi cũng đâu yếu ớt đến thế nhỉ. 】
【 Cố gia gia sốt ruột như thế, làm tôi còn tưởng bản thân sẽ……】
Hệ thống khẽ không tiếng động xuất hiện, bổ sung thêm nửa câu sau.
【 Sẽ chết lúc nào không hay. 】
Cố lão gia có tâm cơ riêng, trực tiếp bảo quản gia đưa người phòng của Cố Kỳ Kiêu ở nhà cũ.
Cố Kỳ Kiêu ngày nào cũng tràn trề sức sống, lại thích sạch sẽ, chuyện thứ nhất khi về nhà chính là tắm rửa, sau đó là thay quần áo.
Kiều Vân hoàn toàn không biết gì về tính toán của Cố gia gia, đầu óc hơi choáng, thấy giường đệm mềm mại liền muốn nằm xuống nghỉ một chút.
Thân thể này xác thật có chút yếu.
Đệm chăn mỗi ngày đều được đổi mới, vừa phơi nắng xong thì đổi liền cho nên bây giờ vẫn còn mang chút hơi ấm mặt trời, còn có mùi hương nhàn nhạt thuộc về chủ nhân của căn phòng.
Giường lớn khoảng hai mét năm , đệm vừa mềm lại vừa dày, Kiều Vân nho nhỏ lúc nằm lên thì che phủ nhìn không thấy gì, đặc biệt là cậu rất có chấp niệm với cái chăn, ngón tay tinh tế mềm mại nằm lấy rồi kéo sang, trùm cả người kín mít.
Độ ấm thoải mái khiến cậu mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Dưới lầu một tiếng nổ xe máy vang lên, Cố Kỳ Kiêu đã trở lại.
Bước đi vội vàng, thái dương thấm mồ hôi mỏng, sống lưng thẳng thắp tiến vào, một chút cũng không ngoảnh nhìn về hướng nhà ăn, bước chân trải dài đi đến phòng ngủ.
Cố lão gia ngồi ở chủ vị bàn ăn, không lên tiếng, chậm rì rì húp canh, “Lão Dương, canh hôm nay làm cũng không tồi.”
Cố Kỳ Kiêu sắp đến lầu hai, cũng chưa nghe thấy Cố lão gia tức hộc máu đập gậy ầm ầm dưới lầu một, đầu óc nhạy bén phát giác có chút không thích hợp.
Dựa theo tính của ông, lúc nào cũng hận không thể tác hợp hắn cùng Kiều Vân, chứ làm gì có chuyện sẽ mặc kệ việc hắn làm lơ Kiều Vân?
Hắn nửa do dự mà đẩy bước vào cửa phòng, liếc mắt nhìn qua không phát hiện có gì lạ, chắc hẳn sẽ chẳng đến mức ném luôn người kia vào phòng hắn đâu nhỉ, nhìn ngang nhìn dọc muốn tìm cho rõ ràng, chẳng lẽ Kiều Vân có thể trốn trong tủ quần áo sao?
Hắn tùy tay cởi ra áo da, ném rổ giặt quần áo, để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo phông đen mỏng, sợi dây chuyền bạc sáng lập loè, tóc mái thấm mồ hôi vuốt ngược ra sau.
Kiều Vân chưa ngủ sâu, nghe thấy động tĩnh liền mơ mơ màng màng chống người, một cái đầu xù xù ló ra từ đầu giường đệm.
Cố Kỳ Kiêu đang cởϊ qυầи áo, mắt đột nhiên quét đến giường, thấy có người, lập tức hoảng sợ.
Thấy rõ người đó là Kiều Vân, như phản xạ có điều kiện mà kéo xuống mặt buột miệng thốt ra: “Ai kêu cậu vào đây, đi ra ngoài!”