Khi Lão Bà Kiều Mềm Cầm Kịch Bản Pháo Hôi

Chương 51: Đại kết cục

“Các anh đừng đánh nữa!”

Âm thanh lên đạn rất nhỏ, nhưng trong nháy mắt Lương Đình đã nghe được, anh ta biết rất rõ âm thanh này là gì.

Lương Đình đấm Tạ Bình một cái, sau đó đè anh ta xuống đất, còn mình thì quay đầu lại nhìn, hình ảnh trước mắt

khiến khóe mắt của anh như muốn nứt ra.

Khẩu súng lục lạnh lẽo kia đang dí vào trán của Kiều Vân, người cầm súng không ai khác lại chính là Kiều Vân.

“Mau bỏ súng xuống!”

“Không! Trừ khi các anh, trừ khi các anh không tranh chấp nữa!” Cánh tay nắm khẩu súng lục của Kiều Vân run lên, chính cậu cũng sợ, không biết nếu khẩu súng này cướp cò thì phải làm sao bây giờ.

Nhưng khi nhìn thấy hai người bọn họ dừng lại không đánh nữa, cậu biết việc này là có ích, đương nhiên sẽ không tình nguyện bỏ xuống.

“Mau bỏ súng xuống!”

Vừa nãy cậu bị Tạ Bình hôn đến mức đầu óc không còn tỉnh táo, suýt chút nữa đã mơ màng mà gật đầu đồng ý.

Hiện giờ nghĩ lại, có lẽ cậu không nên bỏ chạy, sau đó hung bạo trách cứ Tạ Bình một trận. Mà tốt nhất là giống như bây giờ, làm trò trước mặt Lương Đình, dùng lời nói từ chối luôn một lần. Bọn họ không tranh giành thì sẽ không đánh nhau nữa.

Gương mặt của Tạ Bình trở nên xám xịt, khóe miệng còn dính chút máu. A emnh ta che ngực đứng dậy khỏi mặt đất, ánh mắt nhìn Kiều Vân giống như một con chó lớn bị bỏ rơi.

“Hôm nay tôi ra ngoài, vốn dĩ là muốn kết thúc mọi chuyện.”

“Hai người các anh đều ép buộc tôi… Tạ Bình, trước kia em cũng từng bắt nạt anh, nếu anh muốn tính sổ, thì em cũng đã trả hết rồi! Vậy nên, vậy nên sau này anh đừng dây dưa với em nữa, giữa chúng ta chính là không thể!”

Lời nói này như an ủi trái tim uất hận của Lương Đình, nhưng Kiều Vân vừa chuyển câu chuyện thì cậu lại chỉ vào anh ta, nói. “Còn anh nữa! Anh cũng không phải người tốt, lúc đó tôi mới chỉ mắng Tạ Bình hai câu, anh đã gọi người đánh tôi, còn định…, mặc dù không thực hiện được, nhưng anh cũng sàm sỡ tôi không ít!”

“Tôi không nghe lời, không muốn đi theo anh, vậy mà anh đã bắt tôi nhốt lại, hiện giờ còn mang súng đi gϊếŧ người, tôi chán ghét anh! Người man rợ không nói lý lẽ! Sau này tôi không muốn gặp lại các anh nữa!”

Sau một hồi nói cho hết lời, không khí căng thẳng giữa cả hai đã tan biến, ngược lại ánh mắt khủng bố còn dừng lại trên người Kiều Vân.

Giọng nói trầm thấp của Lương Đình vang lên, “Em nghĩ em có thể trốn đi đâu đây?”

Tạ Bình chớp mắt một cái, ngay sau đó che ngực ho khan mấy tiếng, lại biến thành dáng vẻ đáng thương.

“Vân Vân, em không cần anh nữa sao?”

“Hả?” Lương Đình khinh thường, giả bộ cho ai xem?

[Hệ thống, làm sao đây, ta sắp chịu hết nổi rồi!]

Hệ thống nhìn số liệu tính toán mới nhất, rơi vào yên lặng. Mỗi một phó bản đều có hướng đi khác nhau, nhưng kết cục cuối cùng đa phần đều giống nhau.

Người như Kiều Vân vừa xuất hiện đã thay đổi hoàn toàn kết cục của phó bản, thật sự rất "đáng nể".

Cốt truyện là yếu tố quan trọng nhất. Trong phó bản, sự xuất hiện của Kiều Vân chỉ đơn giản là dẫm lên cốt truyện mấy cái, sau đó quay đầu nước mắt lưng tròng khóc lóc tại sao cốt truyện lại biến thành thế này, thật đáng sợ.

Nhân tài như cậu, vào tổ pháo hôi đúng là nhân tài không được trọng dụng.

Nhưng kỳ lạ là khán giả hiện giờ không còn thoả mãn với tiết mục nam phụ lội ngược dòng nữa, mà pháo hôi cấp cao như Kiều Vân lại phổ biến hơn.

Khoảng thời gian trước hệ thống quay về dự họp, chính là thảo luận về tình huống này, cuối cùng quyết định khởi động kế hoạch “Pháo hôi trở mình” để phục vụ thị trường.

[Không sao đâu, sẽ không trừ điểm nào của cậu, phó bản này có chút vấn đề, tạm thời phải đóng lại, sau đó sẽ giúp cậu thoát khỏi nhiệm vụ.]

[Thoát, thoát kiểu gì?]

[Chúng tôi sẽ sắp xếp.]

Ngay sau đó, Kiều Vân đã biết cái gọi là sắp xếp trong miệng hệ thống là gì.

Cậu giơ súng lên giằng co với hai người bọn họ, trong lúc nhất thời không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ im hơi lặng tiếng mà đổi qua chủ đề khác, dần ép Kiều Vân vào trong góc.

Lương Đình mang theo khí thế xâm lược phân tán sự chú ý của Kiều Vân, còn Tạ Bình chờ đợi cơ hội để tiến lên…

Trong lúc hoảng loạn, cổ tay của Kiều Vân bị giữ chặt, nhìn thấy khẩu súng sắp bị cướp đi, hệ thống đã xuất hiện kịp thời và hạ lệnh cho cậu.

[Đã đến lúc, nổ súng.]

...

Cơn đau đã bị chặn lại, Kiều Vân không hề có cảm giác gì, nhưng trời đất trước mắt lại trở nên quay cuồng, rất nhanh đã không nhìn thấy gì cả.

Sau khi rơi vào bóng tối, hình như cậu còn nghe thấy Tạ Bình đang không ngừng gọi tên của mình.

TG2: Cô vợ nhỏ đáng thương không hiểu tình thú bị ly hôn

(>^ ^)) (>~~>))