Anh ta còn hai tập tài liệu cần phải xử lý, cho nên không khách sáo đánh thức Kiều Vân dậy.
Có điều anh ta không ngờ được đó là, Kiều Vân ngủ đến mềm nhũn người. Anh ta chưa cần dùng sức, chỉ đẩy nhẹ một cái cậu đã lảo đảo ngã xuống ghế.
Đồ đạc trong đây toàn làm bằng chất gỗ cứng ngắc, da thịt non mềm như cậu bị đẩy ngã, lập tức tỉnh ngủ. Kiều Vân vẫn chưa rõ chuyện gì vừa xảy ra, mơ mơ màng màng chống tay lên đất.
Tóc mai trên trán cậu bị đè cong, ống tay áo ngủ màu xanh nhạt, đôi mắt tròn cùng gò má sạch sẽ hơi ửng hồng, dáng vẻ hoảng hốt làm Kiều Thận nhớ đến mẫu búp bê trong kế hoạch sản xuất hôm nay.
“Anh, anh trai…”
Sau khi híp mắt nhìn lại, Kiều Vân ngẩng cổ đối diện với ánh mắt bình thản của Kiều Thận. Người đàn ông này có tập thể hình, cơ bắp rắn chắc ẩn dưới lớp áo vest trang trọng. Màu da anh ta được thừa hưởng từ mẹ, trắng nhưng mang theo cảm giác lạnh lẽo. Cổ tay áo lộ ra một chiếc đồng hồ tinh tế, mùi nước hoa của đàn ông trưởng thành mơ hồ tản ra xung quanh.
“Xin lỗi đã làm phiền!”
Kiều Vân không lo được đau đớn trên người mình, vội vàng bò dậy thu dọn sách báo trên mặt bàn, ôm quyển sổ nhỏ của mình cúi người chào lễ phép với Kiều Thận, sau đó chuồn ra ngoài nhanh như thỏ.
[Không cần lễ phép với anh ta như vậy.]
Hệ thống đột nhiên lên tiếng làm Kiều Vân giật mình.
[Nhưng tôi sợ hãi anh ta, cảm giác rất ngột ngạt.]
Kiều Vân im lặng lên án. Trời đã dần tối, tiệc rượu sắp bắt đầu, cậu cũng chuẩn bị ra ngoài.
[Hệ thống, mi nói xem Tạ Bình có tới không?]
Hệ thống trầm mặc không đáp lại.
Kiều Vân lẩm nhẩm: “Có vẻ anh ta sẽ đến, bởi vì tiệc rượu lần này do nhà anh ta tổ chức mà. Lương Đình còn ra mặt để làm chỗ dựa cho Tạ Bình, chắc hẳn không sai được.”
…
Tạ Bình có mặt ở tiệc rượu từ sớm.
Anh ta rất tò mò rốt cuộc Kiều Vân sẽ giúp anh ta mở mang kiến thức về xã hội thượng lưu chân chính như thế nào.
Để tiện cho Kiều Vân “hạ nhục” chính mình, anh ta thậm chí còn mặc quần áo thường ngày không hề ăn nhập với tiệc rượu hoa lệ. Tạ Bình đứng im lặng như một pho tượng, mãi đến khi ngoài cửa có một bóng dáng hoạt bát hùng hổ bước tới gần.
Là Kiều Vân.
Cậu còn vô cùng chăm chút bề ngoài. Trên người mặc một bộ vest nhỏ màu trắng, tóc cũng được tạo hình, ngẩng đầu ưỡn ngực như một con gà chọi.
Tạ Bình kinh ngạc phát hiện, dường như năng lực so sánh của mình ngày càng đáng sợ.
Tạ Bình mặc áo sơ mi đen kẻ ô vuông đứng trước bàn bánh ngọt, thoạt nhìn rất mờ nhạt trước một đám người mặc quần áo xa hoa. Quả nhiên Kiều Vân quét xung quanh một vòng đã nhận ra anh ta. Cậu đắc ý chỉnh cà vạt bước đến, giữa đường bỗng nhiên bị cản lại.
Bóng dáng kia làm anh ta nhận ra, là Nguyên Sơn hay đi cùng Lương Đình.
Anh ta chắc chắn không nhầm, Nguyên Sơn để đầu đinh cùng hình xăm, cả người cơ bắp vô cùng nổi bật.
Kiều Vân bị người đối phương che khuất mất, thậm chí Tạ Bình không nhìn rõ Kiều Vân có giãy giụa hay không đã bị Nguyên Sơn mang đi.
Anh ta nhớ ngày đó Kiều Vân nổi giận chạy đến tìm mình, chỉ vào mặt mắng anh ta là đồ mách lẻo.
Quả thật gần đây Lương Đình có giúp anh ta xử lý vài người.
Kiều Vân tay nhỏ chân mềm, liệu có chống chọi được không?
Bóng dáng của Nguyên Sơn biến mất trong đám người, Tạ Bình do dự, cuối cùng vẫn quyết định đi theo.
…
Kiều Vân nhìn thấy Nguyên Sơn là run chân, chưa kịp chạy đã bị đối phương nắm cổ tay kéo vào trong ngực.
Nguyên Sơn cố gắng buông lỏng sức ép, điều chỉnh nét mặt cho nhu hòa để tránh dọa Kiều Vân sợ, thế nhưng dường như không có hiệu quả.
“Anh muốn làm gì?”
Kiều Vân gắng sức thoát khỏi bàn tay cứng như gọng kìm của đối phương, giãy giụa đỏ bừng mặt. Nguyên Sơn vẫn nhìn cậu cười ngây ngốc, thậm chí duỗi một tay chà lên mặt cậu, sau đó lướt xuống eo, ép chặt cậu vào ngực mình. Anh ta vóc dáng cao lớn, ôm Kiều Vân trong ngực chặt chẽ không có còn một kẽ hở, đầu dụi vào cổ Kiều Vân hít một hơi sâu.
“Lần trước em ở trong xe lão đại chảy rất nhiều nước, tôi còn ngửi thấy được, rất thơm ngọt.”
Kiều Vân cứng đờ người, cái thứ nước kia có gì đáng ngửi! Cậu thực sự chảy nhiều nước đến vậy sao…
“Đồ biếи ŧɦái này! Đi ra!”
Nguyên Sơn không nghe cậu mắng, lại ngửi thêm vài lần nữa, thẳng đến khi Kiều Vân run rẩy: “Lão đại muốn gặp, em còn có thể chạy đi đâu? Tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, lão đại thương em cũng không dễ gì.”