“Có chuyện gì?”
Kiều Vân không trả lời anh ta, đặt mông ngồi xuống ga trải giường kẻ ô vuông màu xanh lam: “Bản thiếu gia tìm đến đương nhiên là muốn tính sổ với anh! Anh là cái đồ lẻo mép!”
“Có phải anh mách anh Đình là tôi bắt nạt anh?”
Kiều Vân vì muốn tăng thêm khí thế mà mặc một áo gió màu đen cao ngạo, nhưng phối hợp với gương mặt tròn kia bao khí thế đều biến mất.
Dáng vẻ ôm cánh tay ngồi trên giường của người ta, còn trừng mắt dọa nạt, nhìn sao vẫn giống như đang làm nũng.
Ngón tay Tạ Bình khẽ động đậy, cố nén cảm xúc kích động muốn vuốt ve con mèo nhỏ này, nghiêng đầu ho khan một tiếng: “Không phải tôi.”
Quả nhiên Kiều Vân xù lông hệt như mong muốn của anh ta: “Anh không những lẻo mép mà còn thích nói dối!”
“Hừ, cũng may bản thiếu gia rộng lượng.” Kiều Vân móc từ trong túi ra một tấm thiệp mời: “Nếu anh dám chiến với tôi, tối hôm nay nhớ ngoan ngoãn đến tham gia tiệc rượu.”
“Tôi sẽ cho anh biết thế nào mới là xã hội thượng lưu, đồ-con-rơi.”
Tấm thiệp mời bằng da cứng ngắc bị ném lên người Tạ Bình, rơi bộp xuống đất.
Đồ con rơi? Xã hội thượng lưu?
Tạ Bình cúi đầu, tóc mai dài che khuất cảm xúc trên khuôn mặt, dáng người cao gầy cùng khí chất học bá trầm lặng, đủ để nói lên tính cách của anh ta.
Ngày còn bé ở cùng mẹ trong hẻm nhỏ của xóm nghèo, vì không có bố mà chịu đủ mọi cười nhạo của đám bạn bè. Anh ta chật vật trưởng thành cũng may đầu óc nhanh nhạy, dần dần thoát khỏi hoàn cảnh và những con người cay nghiệt kia, một mình bò đến nơi cao nhất.
Cho nên anh ta luôn trầm mặc, không quen nói nhiều, bởi anh ta tin rằng có nhiều chuyện làm còn có ích hơn nói.
Mục đích mời anh ta tham gia tiệc rượu của Kiều Vân chắc chắn không trong sạch, nếu là trước đây anh ta đương nhiên sẽ không tham gia.
Đối với anh ta, Kiều Vân chỉ một người không có tính uy hϊếp.
Nhưng hiện giờ, anh ta rất muốn nhìn xem rốt cuộc Kiều Vân giở trò gian nào.
Thực ra Kiều Vân không có trò gian nào.
Cậu tự nhủ trong lòng phải kiếm được điểm, vậy nên ngoài kiếm điểm ra không có ý nào khác. Cái gọi là hạ nhục Tạ Bình một cách thậm tệ mà cậu nghĩ được, cùng lắm chỉ lặp lại những lời nhục mạ không còn tính sát thương mà có rất nhiều người từng nói.
Nếu Tạ Bình thật sự chờ mong vào “thủ đoạn” của Kiều Vân, thật ngại, có lẽ anh ta sẽ thất vọng.
Kiều Vân tuyên chiến xong, chạy thẳng về nhà nghỉ ngơi.
Cậu bị đám người Lương Đình kia dằn vặt một trận, đến bây giờ vẫn chưa khép được chân, thậm chí còn thường xuyên cảm thấy bên dưới như có bàn tay lớn nóng hầm hập đang áp vào thịt mềm, bước đi cũng không được tự nhiên.
Trong nhà không có ai, bố mẹ và hai anh trai đều chăm chỉ đi kiếm tiền.
Kiều Vân thay một bộ quần áo ngủ, mò vào bàn đọc sách, nhéo đầu mũi suy nghĩ nên nói gì với Tạ Bình trong buổi tiệc rượu.
Những lời xấu xa nhất cũng đã nói với Tạ Bình, chẳng lẽ buổi tối tiệc rượu còn nhắc lại sao, e rằng không được khí thế lắm.
Kiều Vân vò đầu suy nghĩ, rốt cuộc bước vào phòng sách tìm chút manh mối.
Nhà họ Kiều có một thư phòng rất rộng, nguyên nhân là do người vợ cả đã mất thích đọc sách. Đến hai đứa con trai lớn của bà cũng được nuôi dưỡng thói quen đọc, cho nên nhà họ Kiều xây dựng lại thư phòng càng lớn hơn. Đẩy cửa bước vào bốn phía chỉ toàn là sách, thậm chí còn lắp đặt giá đựng chuyên dùng để lưu trữ.
Thế nhưng Kiều Vân sinh sau lại là một ngoại lệ của gia tộc.
Cậu không thích đọc sách, tình cách loi choi hiếu động không thể nào ngồi yên một chỗ.
Vậy nên mới dẫn đến tình huống lúng tình như bây giờ.
Kiều Vân tìm mãi mới chọn được hai cuốn sách có thể tham khảo, đến khi ngồi trên ghế dựa mới phát hiện, những bàn đọc này được thiết kế riêng cho hai anh trai cậu, cậu ngồi lên, mũi chân không thể nào chạm đất.
Kiều Vân: …
Kiều Thận trở về, đẩy cửa phát hiện một người bất ngờ xuất hiện trong thư phòng.
Anh ta thỉnh thoảng sẽ mang tài liệu về thư phòng xử lý, cho nên quen dùng đồ đạc trong phòng được thiết kế riêng cho mình.
Trên bàn đọc nghiêm trang rắn chắc màu nâu thẫm chồng mấy quyển sách xiêu xiêu vẹo vẹo, Kiều Vân nằm nhoài trên mặt bàn ngủ ngon lành. Hai má bị siết đỏ, quyển vở được lót bên dưới có viết chữ gì đó nhưng không nhìn rõ, mà Kiều Thận cũng không có hứng thú xem.