Kiều Vân ngủ mê man cả buổi tối, cậu mơ thấy mình không hoàn thành nhiệm vụ còn bị bạo thao một trận. Lúc rời khỏi thế giới không có được một điểm nào, tổ trưởng thất vọng lắc đầu với cậu, tuyên bố đuổi việc.
“Không được!”
Cậu đột nhiên ngồi bật dậy, l*иg ngực thở phập phồng, phát hiện đây chỉ là một giấc mơ.
“May quá… Chỉ là mơ mà thôi.”
Kiều Vân nhấc chăn muốn đi rửa mặt, chân vừa chạm đất đã thấy bủn rủn không còn sức lực.
Hồi ức tối qua ùa về, hai chân Kiều Vân như nhũn ra.
Đám người Lương Đình kia thật đáng sợ, ư hức sao nguyên chủ có thể đi theo anh ta được chứ, sợ chết mất.
Thoáng chốc Kiều Vân không còn can đảm đi gặp Lương Đình, chỉ run chân bước vào phòng rửa mặt, sau đó thay quần áo ngồi đờ trên giường.
Vừa nãy thay quần áo cậu mới phát hiện những dấu vết tối qua trên người đã bầm tím một mảng.
Vết bầm bên hông mới càng đáng sợ, đọng thành hai dấu bàn tay chỉnh tề.
Rốt cuộc đám người kia được làm từ gì vậy, sắt hả? Thật dọa người!
Cậu hấp hấp mũi, cố gắng cầu cứu hệ thống: “Còn có cách nào để mau chóng hoàn thành nhiệm vụ không?”
Lương Đình bây giờ đã bỏ qua chuyện kia cho cậu, chân không còn lý do nào để què nữa.
[Đã đo lường mức độ thay đổi của nội dung cốt truyện, kiến nghị người chơi tiếp tục dựa theo thiết lập nhân vật…]
Thiết lập nhân vật…
Đúng nha! Lương Đình bỏ qua cho cậu lần này, nhưng lần sau thì không chắc!
Chỉ cần cậu tiếp tục tìm Tạ Bình gây chuyện, một ngày nào đó sẽ trở về nội dung cốt truyện ban đầu.
Để hoàn thành nhiệm vụ, Kiều Vân quyết định lần này sẽ hạ nhục Tạ Bình thậm tệ!
Xin lỗi, vì nhiệm vụ! Vì điểm!
Nhưng bất kể là nguyên chủ hay Kiều Vân, cả hai đều không quá am hiểu chuyện khích bác gây phiền phức.
Cậu và Tạ Bình cùng học một trường đại học, Tạ Bình là học trưởng năm bốn, bình thường hay ra ngoài, chỉ có thứ hai và thứ ba mới về trường hoàn thành nốt chương trình học.
Kiều Vân cũng sống trong ký túc xá của trường, nhưng một mình cậu ở nguyên một căn phòng dành cho bốn người, cậu không thích người khác xâm phạm chuyện đời tư của mình.
Trùng hợp đó là phân khu ký túc xá này nằm ngay cạnh phòng thuê của Tạ Bình.
Phòng của anh ta không có ai, ba người bạn cùng phòng kia thường xuyên xuất quỷ nhập thần.
Kiều Vân nghỉ ở nhà dưỡng thương một ngày, sau đó nghênh ngang chạy đến trường học.
Cậu nghiêm túc nghĩ, có lẽ điểm tự ti nhất trên người Tạ Bình chính là thân phận con riêng của anh ta.
Tạ Bình luôn cẩn thận lịch sự, nhưng cũng vì chuyện này mà từng đánh nhau.
Kiều Vân cảm thấy đau dài không bằng đau ngắn, hôm nay mượn chuyện này đến châm chọc nỗi đau của Tạ Bình.
Có điều cậu sẽ không ra tay ở phòng thuê không được người chú ý của Tạ Bình, chuyện này nếu muốn làm lớn để Lương Đình biết được, tốt nhất nên ở trước mặt mọi người dạy dỗ anh ta một trận, sau đó là hoàn thành nhiệm vụ.
Tạ Bình tan học trở về phòng ngủ, tóc đen mềm mại che khuất vầng trán, gương mặt im lặng u ám, dáng người cao gầy thon dài.
Bên ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng gõ, anh ta ngồi một lúc tiếng gõ cửa vẫn chưa dừng lại, thậm chí còn nghe thấy tiếng Kiều Vân líu ríu.
“Tạ Bình! Tôi biết anh đang ở trong, mau ra đây!”
“Đồ nhát gan! Tưởng trốn tránh là được hả!”
Kiều Vân đập cửa huỳnh huỵch, phiến cửa bỗng nhiên mở ra, lộ ra khuôn mặt lạnh nhạt của Tạ Bình.
Anh ta mặc áo sơ mi màu đen, bên ngoài khoác áo gió kẻ ô vuông, gọng kính cũng màu đen. Thậm chí quần, giày và con ngươi cũng là một màu đen thuần. Khuôn mặt điển trai không có vẻ hồng hào, chỉ có nốt ruồi màu đỏ dưới khóe mặt vô cùng cuốn hút. Ngón tay đặt trên quả nắm cửa trắng như tuyết, từ cổ tay áo còn nhìn thấy chút đường viền cơ bắp.
Làm vai chính thụ, Tạ Bình có bề ngoài cực kỳ đáng tiền.
Thậm chí đầu còn cao hơn Kiều Vân rất nhiều.
Hố hố! Hóa ra đây là cường cường văn!
Kiều Vân bỗng nhiên bừng tỉnh.
Cậu ngẩn người trong nháy mắt, một giây sau đã chuyên nghiệp nhặt lại thiết lập nhân vật, vểnh mặt nghênh ngang đắc ý.
Kiều Vân chỉ xun xoe với Lương Đình, chứ không có nghĩa vụ xun xoe với Tạ Bình. Tiểu thiếu gia hống hách cậy quyền bị Lương Đình dạy dỗ một trận, đương nhiên sẽ chạy đến tính sổ với người cáo trạng.
“Tránh ra, tôi muốn đi vào.” Cậu hếch cằm, hung hăng trừng mắt với Tạ Bình.
Giống hệt một con mèo đen nhỏ đang xù lông.
Không hiểu sao trong đầu Tạ Bình nảy lên liên tưởng này. Tâm trạng vốn dĩ buồn bực, nhìn thấy khuôn mặt của Kiều Vân bỗng tiêu tan đi không ít. Anh ta hơi nghiêng người, để cậu nghênh ngang bước vào trong.