Kiều Vân bị hôn mơ màng, huyệt nhỏ cũng ướt nhẹp nước, đâu còn sức lực tháo kính cho anh ta. Cuối cùng vẫn là Lương Đình tự mình tháo gọng kính giả trang văn nhã xuống, ném sang một bên. Bàn tay dày rộng vén một bên ống quần, mò vào trong huyệt nhỏ.
Huyệt nhỏ phấn nộn luôn được bảo vệ cẩn thận đã nhiễu giọt nước, nơi thuần khiết trước nay chưa từng được khai phá bị ngón tay thô ráp của Lương Đình chọc vào, Kiều Vân lập tức bừng tỉnh.
“Không được chạm vào nơi đó!”
Lương Đình mở rộng hai bắp đùi mềm mại, bất ngờ bị Kiều Vân phản kháng đá một chân lên mặt. Anh ta u ám nắm cổ chân nhỏ ép lên bả vai.
Nếu không phải Kiều Vân người mềm dẻo, phỏng chừng đã bị thương.
“Không được chạm vào? Trên đời này có thứ gì mà tôi không được chạm vào.”
Bằng không sao còn gọi là tổng tài bá đạo? Kiều Vân vừa phản kháng anh ta đã nhíu lông mày, khí thế khủng bố làm Kiều Vân sợ như gà con không dám lộn xộn.
“Anh, anh Đìnhhhh…”
Cậu bình tĩnh lại, phát hiện ra môi mình bị hôn đến tê sưng, nhíu mày nho nhỏ lên tiếng.
Lương Đình chính là người như thế, không thể lấy cứng chọi cứng với anh ta. Nếu cậu phản kháng, anh ta sẽ càng cứng hơn.
Kiều Vân thử thả mềm giọng: “Anh Đình, đau… Buông em ra trước được không?”
Quả nhiên Lương Đình thả lỏng cổ chân cậu, lập tức ôm người vào trong lòng. Bàn tay xoa nắn eo nhỏ trơn nuột, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống.
“Anh Đình, chúng ta làm như này không thích hợp lắm. Chị dâu biết được sẽ tức giận.”
“Bây giờ mới nhớ đến chị dâu hửm? Không phải lúc trước gọi là gái điếm?” Lương Đình nheo mắt cười, ngón tay thô ráp tìm đến hạt đậu nhỏ giấu trong mép huyệt mập mạp, đầu ngón tay sượt qua, Kiều Vân đột nhiên co người: “A… Hức không, không cần sờ nơi đó…”
Lương Đình sao có thể nghe theo cậu, không những sờ mà nhéo xong mấy lần còn mò vào trong qυầи ɭóŧ, lòng bàn tay nóng hầm hập úp lên mu thịt trắng mịn như bánh bao.
Nơi này mềm mịn như một miếng đậu hũ, thịt mập mạp còn phun ra nước, hơi nhét vào sẽ có nước trào ra. Hạt đầu nhỏ bị vân vê dần nhô lên khỏi khe thịt, sau đó lại bị Lương Đình ra sức nhào nặn.
Kiều Vân khẽ cong eo, bụng nhỏ trắng mịn co giật.
Cậu mờ mịt giơ tay ra đẩy, nhưng trong người không còn sức lực, kɧoáı ©ảʍ truyền tới bên dưới sắp đánh cậu tan tác.
“Thịt trên người cũng thật biết mọc, toàn bộ đắp hết lên huyệt nhỏ.”
Lương Đình rút ngón tay ra, nước da^ʍ chảy xuống ướt đẫm khớp ngón tay. Lúc rút ra anh ta còn xấu xa nhéo viên hạch, Kiều Vân chìm trong mép vực kɧoáı ©ảʍ liền cong eo, tiểu Kiều Vân cũng dựng thẳng. Nếu không phải có lớp quần che chắn, e rằng đã triều phun bắn vào mặt Lương Đình.
Bên dưới quần bò màu nhạt ướt có thể vắt ra nước.
Chơi xong một trận này, côn ŧᏂịŧ của Lương Đình đã cứng rắn như một cọc thép. Nhưng Kiều Vân bị bắt nạt quá đáng thương, tay chân mềm nhũn nằm trên ghế sô pha. Áo phông rách thành một lỗ, quần cộc nhiễu giọt nước, khuôn mặt ửng hồng vì cao trào, bụng nhỏ trắng mềm vẫn còn đang co giật.
Lương Đình duỗi tay nhấn bụng nhỏ, quả nhiên nghe thấy tiếng nước òng ọc.
“Không khác một ấm nước thành tinh là bao.”
“Hôm nay tạm thời tha cho em.”
Đồ ăn ngon càng đang nên dành hưởng dụng trong hoàn cảnh thích hợp, lần sau sẽ để Kiều Vân tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ anh ta.
Rời khỏi câu lạc bộ đã là hai, ba giờ đêm.
Lương Đình còn có việc vào rạng sáng, đêm nay nếu để Kiều Vân ở cạnh thì e rằng cậu sẽ bị anh ta chơi nát.
Lương Đình hiếm khi có lương tâm quyết định dẫn người về nhà trước. Anh ta tiện tay sửa sang giúp Kiều Vân lông mi ướt nhẹp đang hôn mê, ôm người rời đi.
Lúc Kiều Vân được ôm ra, người được bọc trong áo khoác của Lương Đình, kín mít đến tận mông. Mãi đến khi bước vào trong xe ngồi xuống, áo khoác được cởi ra mới nhìn thấy chiếc quần bị phun nước ướt đẫm, còn lan tràn vị ngọt của nước da^ʍ.
Nguyên Sơn không dám lỗ mãng, chỉ hít sâu mấy hơi cho đỡ thèm.
Chậc chậc, bảo bối này được làm bằng động nước hay sao, sao lại biết phun như vậy.
Rạng sáng trong nhà họ Kiều không có ai, xe của Lương Đình dừng ở trước cửa, còn anh ta ôm người về đến tận phòng cậu.
Đây là lần đầu tiên anh ta bước vào phòng của Kiều Vân. Rất sạch sẽ, không gian được trang trí bằng màu xanh da trời vừa tươi mát lại đáng yêu.
Anh ta ôm người bước vào phòng tắm, thả xuống bồn nước. Bồn nước màu trắng thuần phản chiếu cả người trơn nhẵn như ngọc của Kiều Vân, làm dấu vết trên người cậu càng thêm nổi bật.
Bắp đùi đang khép chặt bị tách mở, khe huyệt sưng đỏ bại lộ trong nước, hạt đậu vô cùng mềm mại vểnh ra ngoài. Lương Đình không nhịn được duỗi tay chọc chọc, Kiều Vân lại vặn eo phun ra nước.
Người đàn ông gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, cánh tay chống trên bồn tắm nổi gân xanh, hơi thở ồ ồ nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho cậu, tròng áo tắm nhét vào trong chăn, sau đó nhanh chân rời đi.