Đương Vai Ác Bị Cá Mặn Tác Giả Kiều Dưỡng

Chương 62: Phiên ngoại: Tề Tư Mính

Nói đúng ra ta không phải Tề Tư Mính, mà gần như là bởi vì khi hắn chết mang theo không cam lòng cực độ nên mới biến thân thành oán niệm. Ta có ký ức của hắn, có được sự ôn nhuận như ngọc của hắn lại cùng lúc đó cũng có được một thân chưa bao giờ biết quỷ kế đa đoan của hắn.

Ta mắt lạnh nhìn Thầm Yến quỳ một bước kia chỉ vì hắn muốn gặp thần minh. Trong bất tri bất giác thế nhưng ta lại đem tất cả lệ khí của hắn hút lại đây. Ở một khắc trước khi hắn biến mất, ta liền trốn trong bóng dáng hắn cùng nhau đi tới thế giới của thần minh.

Ta nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ ở trong một quyển sách. Ta nghĩ trong thân thể ta có một bộ phận thuộc về Tề Tư Mính cũng nhất định không thể tin nổi.

Ta ở nhân gian trôi nổi hồi lâu liền suýt chút nữa ta liền quên mất chính mình đến tột cùng là cái thứ gì. Nhưng đếm kỹ thời gian cũng bất quá mới chỉ có mấy tháng. Ta đi theo Thầm Yến, nhìn thấy hắn ở cùng với thần minh đại nhân thì luôn muốn làm ra một ít trò đùa dai, cố gắng phá hư bầu không khí giữa hắn và cô ấy.

Cái thân phận Thầm Yến thì có gì không tốt, vì cái gì lại phải dùng thân phận Tề Tư Mính đến tiếp cận cô ấy?

Điều này làm cho lòng ta hận đến ngứa ngáy khó chịu.

Sau đó Thầm Yến vào đoàn làm phim. Diễn viên đóng vai Tề Tư Mính là Vân Mộ vừa mới xảy ra tai nạn xe cộ không lâu, ta liền nhân cơ hội đem linh hồn của chính mình ký thác trên người hắn.

Cảm giác được làm người thật tốt.

Thật là có chút gấp không chờ nổi muốn làm một chút chuyện gì đó.

Trong linh hồn ta có sự thị huyết của Thầm Yến cho nên những thứ mà Thẩm Tê Nhu luôn lo lắng thì Thầm Yến sẽ không làm, nhưng ta thì sẽ. Cho nên ta đem hết thảy những gì mình làm đẩy cho Thầm Yến.

Hắn là một người thông minh như vậy lại như thế nào có thể dễ dàng đi vào bẫy rập của ta. Thẳng đến một ngày kia, hắn nhảy xuống nước cứu cái tiểu diễn viên đóng vai Thầm Yến khi còn nhỏ thế cho nên không thể kịp thời trở về tìm Thẩm Tê Nhu.

Khi đó ta liền biết cơ hội của ta đã tới.

Thẩm Tê Nhu vĩnh viễn cũng sẽ không biết Thầm Yến có bản năng sợ hãi đối với nước sẽ vượt qua ngày kia như thế nào. Thời điểm khi hắn trốn trong góc phòng liếʍ láp vết thương thì cô ấy còn đang nghi kỵ hắn.

Mà hết thảy những điều này đều là một loại không tín nhiệm từ trong xương cốt. Thẩm Tê Nhu tự nhận chính mình đối với Thầm Yến là thập phần hiểu biết lại không cách nào đoán trước được thị huyết trên người hắn đều đã chuyển dời đến trên người ta.

Nếu không cô ấy làm sao có thể ở bên cạnh Thầm Yến lâu như vậy.

Dựa vào nguyên bản tính tình của Thầm Yến chỉ sợ đã sớm gϊếŧ cô.

Khi Tề Tư Mính bị làm thành nhân trư sẽ phải bị cắt lưỡi. Cho nên tiếng nói của ta mới có thể khàn đến khó nghe như vậy. Ta chỉ là muốn làm cho Thẩm Tê Nhu nghe một chút, có lẽ cô ấy có thể nhận ra ta.

Bất quá cô ấy tựa hồ tin vào cái lí do thoái thác đó, cô ấy tin tiếng nói của ta là bị một năm lửa lớn kia thiêu hủy.

Rốt cuộc ở trước mặt cô ấy, ta lại dùng túi da của Thầm Yến đâu.

Cô ấy cũng không có dễ lừa như vậy. Nhưng nếu thật sự lừa lên thì cũng không có khó như vậy.

Ta tính toán hết thảy lại không có tính đến trong cốt tủy của ta, hơi thở của Tề Tư Mính sẽ cường đại đến như vậy.

Sự bao dung của hắn, ôn hòa của hắn dưới sự dẫn dắt của Thẩm Tê Nhu lại hoàn toàn bị đánh thức.

Một khắc kia phảng phất ta không hề là oán niệm của hắn nữa, mà chính là hắn chân chân thật thật.

Khi đó ta bỗng nhiên minh bạch, oán niệm của Tề Tư Mính cũng không phải là kết cục cuối cùng của chính mình không được như mong muốn thế nào, mà là tiếc nuối trước khi chết đã không thể bảo hộ được người mà hắn thương yêu.

Nhưng Thầm Yến đã chết, hận ý cuối cùng cũng đã không còn chỗ ký thác.

Chính là lại có chút tiếc nuối là như thế nào…

Rốt cuộc ta cũng không phải hoàn toàn là Tề Tư Mính, không thể rộng lượng được như hắn.

Ta mắt thấy linh hồn rách nát của Thầm Yến xuyên thấu qua cánh cửa của thời không, về lại thời không hắn vốn nên tồn tại ở đó.

Sau đó ta liền dùng hết sức lực toàn thân dùng linh hồn chính mình bổ khuyết khe hở, đem khe hở bị phá mở của thời không hoàn toàn khép lại.

Ta muốn Thầm Yến cùng Thẩm Tê Nhu hoàn toàn bị ngăn cách ở hai cái thời không không có liên quan gì đến nhau. Ta muốn làm cho hai người này sống nhưng vĩnh viễn đều không thể thấy nhau, làm cho từng người già đi nhưng cũng vĩnh viễn bi ai.

Nhưng ta nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến Thầm Yến có thể dựa vào chi lực của bản thân làm cánh cửa của thời không bị nứt mở ra một lần, lại có thể làm nó nứt ra lần thứ hai.

Ta bị sự tức giận của Thầm Yến chấn vỡ, tựa hồ bên trong hoảng hốt có thể thấy bóng dáng Thẩm Tê Nhu.

Lại thay Tề Tư Mính liếc mắt nhìn trần thế một lần cuối cùng, nơi này hết thảy đều giống như ban đầu nhưng trong lòng chúng ta đều biết rất rõ ràng, hết thảy đều không thể trở về được như lúc đầu được nữa.