Chương 48: Không gió, không trăng cũng không có em (6)
Thẩm Tê Nhu nỗ lực nhích lại gần hướng ven tường, nhìn cả người đầy máu chật vật làm cô có một loại ảo giác hôm nay chỉ sợ thật sự muốn chết ở chỗ này. Chính là, ý niệm cầu sinh mãnh liệt lại bức bách cô tìm kiếm sự sống.
Đói khát, rét lạnh, đau đớn cứ nối đuôi nhau tới đến không chết không ngừng. Cô từng gia tăng đau khổ trên người Thầm Yến, bất quá chính mình chỉ mới thừa nhận có một phần trăm ngàn liền cảm thấy một cảm giác tử vong nồng đậm đập vào mặt.
Cô run rẩy mà cầm lấy chủy thủ nơi xa giấu ở phía sau lưng, nhìn bốn phía chung quanh vẫn chưa thấy có cái máy theo dõi lớn nhỏ nào nên khẽ buông lỏng một hơi. Chính là cô còn chưa kịp thả lỏng một lát liền có một đạo âm thanh trầm thấp thanh lãnh từ trong phòng vang lên, không mang theo bất luận cái sắc thái tình cảm gì.
- Mẫu thân, thật là chờ mong ngươi có thể tự tay gϊếŧ ta. Bất quá ngươi dám sao?
Ba chữ cuối cùng mang theo sự khinh miệt quen thuộc.
Không sai, hắn đã trang bị một cái máy theo dõi bằng lỗ kim, hơn nữa còn ở vị trí mà Thẩm Tê Nhu không nhìn thấy. nhất cử nhất động của cô đều dừng ở trong mắt hắn. Thẩm Tê Nhu biết lấy trình độ bệnh trạng của Thầm Yến nhất định sẽ thời thời khắc khắc chú ý đến hành động của cô.
Sở dĩ hắn không kiêng nể gì như vậy chính là bởi vì hắn có thể chắc chắn rằng lấy can đảm cùng quyết đoán của cô còn không gϊếŧ được một người sao.
Cô cũng không nghĩ rằng Thầm Yến sẽ ở trong thời gian ngắn mà biết được nhiều đồ vật hiện đại như vậy.
Mới vừa rồi nhìn lướt qua một lượt bất quá chỉ xuất phát từ cảnh giác. Mà Thầm Yến thật đúng là không có làm cô thất vọng.
Hắn khao khát được nhìn thấy thần sắc hoảng sợ trên mặt cô nhưng chính là cái gì cũng không có.
Thẩm Tê Nhu không có mở miệng nói chuyện, chỉ là tìm một cái tư thế thoải mái rồi đem chính mình cuộn tròn thành một đoàn, nhẹ nhàng mà nhắm chặt mắt.
Cô đánh cuộc lúc này đây, chính nghĩa chắc chắn sẽ chiến thắng tà ác. Cô cũng đánh cuộc cô có thể đợi được đến lúc cảnh sát cứu viện. cô cũng đánh cuộc một mình Thầm Yến chung quy không thể địch lại số đông.
Cô cũng đánh cuộc hoặc cuối cùng sẽ thua thất bại thảm hại, hoặc là cùng hắn đồng quy vu tận, hoặc liền làm chính mình chết đi. Chỉ là ba mẹ cô có mỗi một đứa con duy nhất là cô, nếu cô xảy ra chuyện chỉ sợ ba mẹ sẽ phải thương tâm.
Ý niệm dừng lại ở đây, cô dần dần siết chặt chủy thủ trong tay.
Tên cô tuy mang theo một cái chữ ‘Nhu’ những kì thật tính cách cũng không có nhu nhược như vậy. Nhân vật dưới ngòi bút của tác giả hoặc ít hoặc nhiều mang theo cảm giác của chính mình. Trong xương cốt cô cùng với Thầm Yến là thị huyết giống nhau.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống, trong bóng đêm cô vẫn không hề nhúc nhích, cưỡng bách chính mình bảo trì một tia ý thức thanh tỉnh.
Thẳng đến khi cửa phòng ‘phanh’ một tiếng, bị chân một người đá văng ra. Có người vọt lên trước mặt cô sờ soạng, nhẹ nhàng ôm chầm lấy cô:
- Nhu Nhu, tôi đã tới chậm.
Thanh âm này cùng với ban ngày hắn bảo cô gϊếŧ hắn giống nhau như đúc.
Thẩm Tê Nhu ôm lấy hắn, không chút do dự đem chủy thủ đâm vào ngực trái hắn, âm thanh lạnh băng như tuyết đông không tan được.
- Ngươi tới vừa vặn tốt.
Thầm Yến đang muốn đem cô chặn ngang bế lên thì thình lình xảy ra một cảm giác đau đớn làm hắn lập tức quỳ một gối xuống đất. Cho dù trong bóng tối nhưng Thẩm Tê Nhu vẫn như cũ có thể nhận ra được sự khó có thể tin trong mắt hắn.
Sao lại thế này? Thẩm Tê Nhu ẩn ẩn cảm thấy tình thế dần dần hướng tới phát triển một phương hướng không thể khống chế. Đèn trong phòng ‘bang’ một tiếng được mở lên, thực hiển nhiên là được người thao tác.
- Nhu Nhu, vì…vì cái gì?
Hắn nói chuyện đứt quãng, thậm chí phun ra một ngụm máu tươi, yếu ớt lại đáng thương.
Máu đỏ tươi tràn xuống từ khóe môi hắn làm dung nhan hắn nhiều thêm vài phần yêu dã. Sắc mặt hắn trắng bệch không giống với thường nhân, ẩn ẩn có vài phần cảm giác trong suốt.