Giang đạo lạnh lùng liếc nhìn Giang Sắc một cái, chỉ một cái liếc mắt làm Giang Sắc hậm hực ngậm miệng. Cô ấy sợ cái người anh trai tính tình tàn bạo này, nếu bị bức nóng nảy cô thực sự sợ chính mình sẽ bị đánh.
Cảnh sát cũng không dễ dàng mà định tội Thẩm Tê Nhu, nhưng trước hết vẫn đem cô giam vào trại.
Thẩm Tê Nhu không rõ sao cô đã nói rõ ràng như vậy vì sao cảnh sát lựa chọn giam cô lại như cũ. Cô nguyên bản đã tính toán chuẩn bị tốt tâm lí để bị bắn chết.
Thẩm Tê Nhu đi theo người dẫn đường đến một gian phòng, hương vị âm u ẩm ướt nhất thời làm người thấy có vài phần không khỏe. Nhưng hoàn cảnh này xác thật là so với tưởng tượng của cô tốt hơn không ít.
Cô tìm một vị trí rồi ngồi xuống, di động bị thu mất rồi, chỉ có thể an tĩnh mà ngồi, liền ngay cả người nói chuyện cũng không có.
Tâm cô chợt nhói đau một chút tiếp theo sau đó là đau đến mức tận cùng, gần như đem lí trí cô cắn nuốt không còn một mảnh. Thẩm Tê Nhu hơi cong eo, che lại vị trí ngực, mấy giọt nước mắt không kìm được mà từ hốc mắt rơi xuống, cô nhẹ nhàng chà lau đi, hơi có kinh ngạc về nguyên do của giọt nước mắt này.
Khi đó cô cũng không biết trên đời này còn có tồn tại sự hợp tâm, mỗi khi cô nghĩ lại tình cảnh lúc đó liền hận không thể một dao gϊếŧ chết chính mình.
Đáy lòng cô nhẹ nhàng niệm hai chữ, đó là hai chữ mà cô không dám nói đến.
Thầm Yến, Thầm Yến.
Vì cái gì hắn lại không có tới tìm cô đâu?
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, bóng tối bao phủ cả tòa thành thị, cô chỉ cảm thấy chính mình phảng phất đã rời xa thế gian ồn ào náo nhiệt này.
Trong bóng tối truyền đến một âm thanh mở khóa, Thẩm Tê Nhu theo hướng thanh âm kia nhìn lại, một đạo thân ảnh thon dài xuất hiện trước cửa.
Bên môi hắn treo một mạt tươi cười âm trầm, chuỗi chìa khóa trong tay rơi xuống đất vang lên một tiếng kêu êm tai.
- Mẫu thân, ta tới đón ngươi về.
Thẩm Tê Nhu có vài phần sợ hãi, không biết có phải ảo giác hay không nhưng cô cảm thấy thanh âm của Thầm Yến cùng với ngày thường là khác nhau, hôm nay không có được êm tai như vậy, thậm chí mang theo vài phần khàn khàn làm người nghe rất khó chịu.
- Thầm Yến, là ngươi sao?
Đã rất lâu hắn chưa từng gọi cô là mẫu thân, hai chữ ‘ Nhu Nhu’ này trong bất tri bất giác đã sớm thâm nhập vào tâm cô.
- Mẫu thân, là ta a.
Thầm Yến trước đem một tay cô túm lên, động tác cũng có vài phần thô lỗ, trong thanh âm đều là hơi thở nguy hiểm:
- Ngươi như thế nào không có trải qua sự đồng ý của ta liền tới chịu chết đâu?
Trong không khí tràn ngập một cổ khí vị tanh mặn, nhẹ nhàng ngửi một chút làm Thẩm Tê Nhu có mấy phần muốn nôn. Thân mình cô run lên nhè nhẹ, đau đớn nơi vị trí ngực tăng lên.
- Ngươi làm cái gì?
Hắn cũng không có chuẩn bị trả lời Thẩm Tê Nhu mà là lôi kéo tay cô đi ra ngoài. Thẩm Tê Nhu không muốn liền bị hắn trực tiếp chặn ngang bế cô lên. Đi qua cửa Thẩm Tê Nhu nhìn thấy trên mặt đất thi thể nằm tứ tung ngang dọc, khϊếp sợ trong mắt không thể che giấu.
Trên người hắn dính đầy máu tươi, vương ở bên môi là nụ cười tà khí như có như không, giống như Diêm La đến từ trong địa ngục.
Thầm Yến lạnh lùng cười, ngôn ngữ hoàn toàn là khinh thường:
- Bất quá chỉ là gϊếŧ vài người, ngươi đau lòng sao?
Thẩm Tê Nhu nhắm mắt lại, cô thà hi vọng rằng hết thảy trước mắt chỉ là ảo giác. Không thể nhịn được nữa, cô gần như cuồng loạn mà nói:
- Nơi này là xã hội pháp trị, ngươi làm như vậy là muốn trả giá đại giới sao?
Tất cả này đây đều là mạng sống, không ai có quyền tước đoạt đi mạng sống của họ, không một ai có quyền đó.
Thầm Yến giam cầm cố định người đang giãy giụa kịch liệt trong lòng, cô lập tức không thể động đậy nửa phần.
- Mẫu thân, trộm nói cho ngươi biết, những máy theo dõi ở nơi này đều bị ta làm cho hỏng rồi nga.
- Cho nên sẽ không ai có thể tra ra ta. Không tin chúng ta cứ rửa mắt chờ mong.