Mặt Thẩm Tê Nhu hơi đỏ lên, đang muốn tránh thoát khỏi cái ôm của Thầm Yến thì bỗng nhiên thân mình lại bay bổng lên, Thầm Yến ôm cô vào nhà tắm đến trước bồn rửa mặt.
- Hôm nay em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần đến phim trường bồi anh.
Thẩm Tê Nhu nhớ rõ, buổi sáng hôm nay hắn không có cảnh diễn. Nói cách khác đây là khoảng thời gian của hai người.
Sau khi Thầm Yến ôm cô đánh răng rửa mặt xong, cô dùng một ít cơm sáng đơn giản liền trở lại giường nằm, trong tay cầm laptop chuẩn bị mở một bộ phim điện ảnh ra xem.
Thầm Yến đột nhiên cúi xuống dán lên trán cô một nụ hôn.
- Nhu Nhu, em một mình không cần đi loạn khắp nơi, ở đây không có an toàn như vậy.
Thẩm Tê Nhu cũng không để ý lắm mà gật gật đầu, cô ở khách sạn thì có thể có chuyện gì. Thầm Yến thật sự là lo lắng quá nhiều.
- Còn có, để ý cái người Vân Mộ kia, hắn không phải người tốt đẹp gì.
Chợt nghe nhắc tới Vân Mộ, Thẩm Tê Nhu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nhớ tới đây là diễn viên sắm vai nhân vật Tề Tư Mính.
Thẩm Tê Nhu cảm thấy Thầm Yến đem cảm xúc trong truyện đến hiện thực. Nhưng cô vẫn phụ họa theo, từng câu từng chữ đều nói vào trong tâm khảm hắn:
- Anh yên tâm, em có chừng mực.
Sau khi trải qua một đêm, Thầm Yến lập tức trở lên dính người hơn rất nhiều, lại ôm cô ngủ hai giờ mới xuất phát đến phim trường.
Thầm Yến chân trước vừa lưu luyến không rời mà ra khỏi cửa thì chân sau điện thoại Thẩm Tê Nhu liền sáng lên một chút, là Tề Tư Mính gửi đến, hay nói chính xác thì là Vân Mộ.
Thẩm Tê Nhu đem phần ghi chú đổi thành Vân Mộ rồi mới xem tin nhắn hắn gửi tới.
‘ Thẩm tiểu thư, có thời gian ra ngoài ngồi một chút sao?’
Có lẽ là do Thầm Yến nhắc nhở có tác dụng nên Thẩm Tê Nhu đối với Vân Mộ cũng không có quá nhiều hảo cảm. Trong nguyên tác, kết cục của Tề Tư Mính tuy là không tốt nhưng khi cô khắc họa nhân vật này cũng phí không ít tâm tư.
Nam chính Tề Tư Mính từ góc độ lực lượng mà nói thì hắn cùng Thầm Yến là hai người ngang nhau.
Nhưng mà cái người Vân Mộ này một khi thoát diễn liền mang đến cho người khác một cảm giác hung ác nham hiểm.
Thẩm Tê Nhu còn không có hồi phục tinh thần thì ngay sau đó người bên kia tựa hồ cảm nhận được cái gì mà lại nhắn đến một cái tin nhắn nữa.
"Thẩm tiểu thư chỉ sợ không biết đoàn phim khởi động máy ba tháng liền không ngừng có người biến mất sự tình."
Thẩm Tê Nhu thần sắc ngẩn ngơ, cô không biết chính mình đang gõ cái gì.
‘Không biết ý ngươi nói chính là loại biến mất nào?’
Người kia trực tiếp gửi đến một cuộc gọi thoại, Thẩm Tê Nhu suy xét một chút nhưng cuối cùng vẫn nhấn nút đồng ý.
Vân Mộ nhẹ nhàng cười ấm áp như gió tháng ba:
- Thẩm tiểu thư, tự nhiên là ý trên mặt chữ.
Thẩm Tê Nhu khẽ nhíu mày, trong nháy mắt giả thiết liên quan đến Thầm Yến quanh quẩn trong đầu cô.
Một năm kia, Thầm Yến lấy phương thức cực kì tàn nhẫn mà gϊếŧ hại Thái tử, thay thế Thái tử đi Giang Nam.
Một năm kia, hắn mang theo danh sách mà Hà phủ cho hắn, đem tên những người trong đó lần lượt gϊếŧ sạch, máu tươi bắn trên mặt hắn nhưng hắn cũng không có chớp mắt lấy một cái. Hắn bằng vào một thân cô dũng làm mọi người tin phục.
Một năm kia, hắn nghiện gϊếŧ chóc, nếu không gϊếŧ người liền sẽ thấy thống khổ bất kham.
Trên tay hắn dính đầy máu tươi, không chỉ có ác nhân mà còn cả thiện nhân.
Thầm Yến thậm chí còn thích thú nhìn khuôn mặt những người đó bất lực dữ tợn mà chết đi.
Thầm Yến đáng sợ như vậy làm người liếc mắt một cái cũng đều sẽ kinh hãi, trước kia, Thầm Yến đều không phải cái người sẽ gọi cô là Nhu Nhu.
Hô hấp Thẩm Nhu Nhu có vài phần dồn dập, cô nắm chặt di động đến nỗi các khớp tay có hơi trắng bệch.
- Chính là điều này cùng ta không có quan hệ, ngươi chỉ sợ tìm lầm người đi.
Thẩm Tê Nhu cuối cùng giãy giụa nói xong câu nói đó liền muốn tắt điện thoại.