Ý thức dần dần được thu hồi, làn gió lạnh lẽo thổi thấm vào xương cốt. Trong nháy mắt kia cô lập tức tỉnh táo lại. Đẩy Thầm Yến ra, Thẩm Tê Nhu nhẹ nhàng đứng lên, buông mi mắt xuống, hướng về phía Giang đạo diễn đứng cách đó không xa mà xin lỗi:
- Đạo diễn, thật có lỗi. Tôi vẫn luôn thực thích đoạn này, cho nên vừa rồi có chút quên hết tất cả.
Giang đạo diễn vẫn là một người có thiên tính nghệ thuật, vừa rồi một đoạn kia tuy rằng nằm ngoài dự kiến của hắn, nhưng là lại làm mắt hắn sáng ngời lên. Đã thật lâu hắn đều không có gặp qua một cái kỹ thuật diễn xuất bùng nổ như vậy. Hiện tại diễn viên không phải sợ khổ sợ mệt thì chính là cảm thấy mình ở vị trí trên cao nên tự cao tự đại.
Ngày trước có một cái nữ hai dùng tiền để tiến đoàn làm phim, liền lời kịch cũng đều không thuộc, chỉ biết đối với màn ảnh nhỏ nói ‘ một, hai, ba,…’. Hắn dưới sự giận dữ đem người ném ra ngoài.
Đem ra so sánh, hắn càng thích những cái người mới khiêm tốn hiểu lễ nghĩa lại lịch sự hơn.
Ở địa bàn của hắn, hắn thích làm theo ý mình thì làm.
- Ngươi tên là gì?
Thẩm Tê Nhu hơi hơi sửng sốt, tổng cảm thấy ánh mắt Giang đạo nhìn về phía cô rất kỳ quái:
- Thẩm…Tê Nhu.
Biên kịch nghe thấy tên cô liền không khỏi chạy tới, kích động hỏi:
- Ngươi biết Bắc Ngữ Nhu Nhu sao?
Biên kịch Giang Sắc là em gái của Giang đạo diễn, là biên kịch nổi danh trong nghề. Cô ấy thực thích quyển sách《Thầm sương》này, cho nên thuận tiện hiểu biết về tác giả nguyên tác – Bắc Ngữ Nhu Nhu.
Cô ấy nhớ rõ Bắc Ngữ Nhu Nhu là một người tốt nghiệp trườn học nổi danh trong nước, tên tự là Tê Nhu.
Thầm Yến đã từ trong cảm xúc vừa rồi mà hòa hoãn lại, hắn khẽ cười, âm thanh nhàn nhạt vang lên phía sau Thẩm Tê Nhu.
- Cô ấy chính là Bắc Ngữ Nhu Nhu.
Giang Sắc kinh hô một tiếng, lập tức kéo Thẩm Tê Nhu qua.
- Ta liền nói ngươi làm sao có thể quen thuộc với nguyên tác như vậy, trừ bỏ tác giả nguyên tác ra thì không thể tìm được người thứ hai.
Thẩm Tê Nhu cảm thấy da đầu có vài phần tê dại, sở dĩ cô lấy thân phận trợ lí của Thầm Yến xuất hiện chính là không muốn để bại lộ thân phận tác giả nguyên tác. Cô hoài nghi Thầm Yến chính là muốn đối nghịch với cô.
Mặc trang phục diễn dày nặng trên người thực sự rất nóng, trên trán cô đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Thầm Yến hướng về phía Giang đạo nhẹ nhàng cười, trên khuôn mặt tràn ngập tà khí mang theo vài tia kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
- Giang đạo, ngài nghĩ việc này như thế nào?
Giang đạo tuy rằng có tiếng là tính tình khó chịu nhưng cũng không thể không nói tính khí của hắn khi đối mặt với Thầm Yến cũng thu liễm phần nào. Ngay cả Giang Sắc đều khá thích Thầm Yến.
Giang đạo tự nhiên là thực vừa lòng, nhưng hắn vẫn chưa biểu hiện thực rõ ràng.
- Là khá tốt nhưng đừng kiêu ngạo.
Lâm Yên Yên ngồi dưới ô tránh ánh nắng mặt trời hút nước chanh đá. Người đại diện ở một bên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn cô một chút, có vài phần giống như Hoàng thượng không vội mà thái giám đã gấp.
- Ngươi nha, khi nào mới có thể nhìn xa hơn một chút, ngươi là nữ chính của bộ phim này, như thế nào lại để một người không liên quan đến đoạt hết nổi bật.
Lâm Yên Yên hồn nhiên không thèm để ý mà nhẹ nhàng cười.
- Đó là tác giả của nguyên tác. Là người sáng tạo ra Minh Ương.
Ánh mắt cô ấy nhìn về phía Thẩm Tê Nhu mang theo theo sùng bái không thể che giấu.
Cô đã xem hết nguyên tác của tiểu thuyết, trong nguyên tác yêu hận tình thù không chỗ nào không động đến tâm cô. Quyển sách này không thể nghi ngờ là một tác phẩm rất thành công. Mặc dù kết cục của truyện là Minh Ương điên rồi, Tề Tư Mính chết còn Thầm Yến đứng đầu thiên hạ nhưng dựa theo Thẩm Tê Nhu ý tưởng, Thầm Yến là người chiến thắng cuối cùng. Nhưng cô lại không cho rằng như vậy, đối với cô Thầm Yến đã thua triệt để hoàn toàn. Vì cho đến cuối cùng, hắn vẫn luôn sống một mình trong cô đơn.
Những tia sáng trong cuộc đời hắn cứ lần lượt mà vụt tắt.
Đến khi đó hắn sẽ tự nhận định, chính mình là người mang điềm xấu mà sống trong dằn vặt, đau khổ.
Cảnh diễn này, Giang đạo cùng với hậu kì dự bị áp dụng phương thức thay đổi mặt Lâm Yên Yên đi. Bởi vì, cảnh diễn này thật sự quá mức hoàn mỹ. Hoàn mỹ đến mức hắn thân là một người vô cùng hà khắc đều cảm thấy nếu làm lại một lần nữa cũng sẽ không thể có được một cái cảm xúc chân thực này.
Trong lúc nghỉ ngơi, Thẩm Tê Nhu đi thay trang phục đổi về quần áo của mình, khi ra cửa liền thấy Giang Sắc ôm cây đợi thỏ mà canh giữa trước cửa.