Màn đêm buông xuống cùng ánh đèn rực rỡ thắp sáng, gió đêm lãng mạn phất qua nội tâm du khách, tình ý lưu luyến mà không biết.
Tâm Thẩm Tê Nhu ấm áp giống như ánh mắt Thầm Yến đang nhìn về phía cô, cô đột nhiên không dám ngẩng đầu đón nhận ánh mắt hắn.
Từ nhỏ Thẩm Tê Nhu đã là một người xuất sắc từ học tập cho đến nhân phẩm, là con nhà người ta trong miệng hàng xóm. Cô được như vậy cũng là do ba mẹ quản giáo hết sức nghiêm khắc.
Khi cô lựa chọn từ chức công việc thì đó cũng là lần đầu tiên cô làm trái với ý nguyện của mẹ.
Khoảng thời gian cô cùng Thầm Yến sống chung là khoảng thời gian cô phóng túng nhất.
Thầm Yến nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo cô, ôn nhu dán lên vành tai cô khẽ nói:
- Nhu Nhu, ta chỉ đối như thế với một mình ngươi.
Còn chưa đợi Thẩm Tê Nhu có chỗ đáp lại, Thầm Yến liền dán người đặt lên môi cô một nụ hôn, cảm xúc mềm mại cùng ướŧ áŧ làm Thẩm Tê Nhu trong nháy mắt thất thần.
Vào thời điểm lãng mạn nhất cô cùng hắn ôm hôn, không hẳn yêu nhau, không có chỗ nào liên kết nhưng lại có vẻ như họ yêu nhau mới là điều hợp tình hợp lí.
Cái liên hệ duy nhất chỉ sợ đó chính là người trước mắt là thành phẩm cô sáng tạo ra.
Hai người cùng nhau từ bãi biển trở về khách sạn, Thẩm Tê Nhu lập tức vọt đi tắm nước ấm, thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, lúc này đây cô cùng Thầm Yến ở hai gian phòng khác nhau. Thầm Yến ở phòng sát vách cô.
Thẩm Tê Nhu ngồi ở mép giường lấy khăn lông lau tóc đang ướt sũng, cô nhớ tới cảnh tượng vừa rồi vẫn cảm thấy có vài phần hư ảo.
Thầm Yến tựa hồ đang đi theo phương hướng của Tề Tư Mính.
Hắn nhất định đã xem hết nguyên tác, biết chính mình tuy rằng thiên vị hắn càng nhiều hơn một chút, lại vẫn là càng vừa ý cái người ôn nhuận như ngọc Tề Tư Mính.
Đang lúc suy nghĩ không kiêng nể gì mà bay xa, trong không trung vang lên một tiếng sấm rền, vội vàng đánh gãy suy nghĩ của cô.
Động tác trên tay hơi dừng lại, bỗng cô nhớ ra được gì.
Tịch vương là cái người tàn bạo lại vô đạo, thi hành các biện pháp chính trị trong lúc bá tánh kêu khổ không ngừng. Bất quá qua mấy năm, núi sông liền có dấu hiệu sụp đổ, dưới chân thiên tử, dân chúng lầm than.
Chính là vào một buổi tối, Thầm Yến đem muôn vàn tướng sĩ đến bao vây quanh đô thành Tịch quốc, lật đổ chế độ hoàng quyền, đem giang sơn quy về họ của hắn Thầm thị.
Đêm hôm đó, mưa to như trút nước.
Đây không phải là sự tình duy nhất xảy ra ở đêm mưa lớn đó, còn có mỗi năm, ngày này là ngày giỗ của mẫu thân Thầm Yến.
Thẩm Tê Nhu mở sổ tay ra, lật xem giả thiết nhân vật vài lần, sau khi thấy thời gian ngày giỗ của Phó Uyển liền thấy hơi nao nao. Không biết là do ngẫu nhiên vẫn là tất nhiên, hôm nay vừa lúc là ngày mất của công chúa Phó Uyển, tức ngày mất của mẫu thân Thầm Yến.
Thầm Yến không có khả năng sẽ quên.
Ngay sau đó, tiếng gõ cửa liền vang lên.
Thẩm Tê Nhu tựa hồ là tâm tình tốt đi ra mở cửa, Thầm Yến ăn mặc sạch sẽ lưu loát đứng trước cửa, hiển nhiên đã tắm xong, trong tay còn ôm cái gối đầu trắng tinh không tì vết.
- Nhu Nhu, có thể cho ta ngủ cùng ngươi được không?
Thẩm Tê Nhu thần sắc phức tạp mà nhìn hắn một cái, cũng không có cự tuyệt mà nhường ra một lối cho hắn tiến vào.
Cô cẩn thận quan sát sắc mặt Thầm Yến nhưng không có nhìn ra bất luận cái gì biểu tình bi thương. Có như vậy trong nháy mắt, cô cảm thấy chính mình quá đa tâm.
- Nhu Nhu, thời điểm bây giờ còn sớm, có thể bồi ta xem phim sao?
Thẩm Tê Nhu cong cong môi:
- Được.
Ngay sau đó Thầm Yến cầm lấy điều khiển mở tivi lên.
Sau khi Thẩm Tê Nhu đắp chăn đàng hoàng, nhàn nhạt nhìn lướt qua màn hình, đập vào mắt cô chính là một bộ phim kinh dị, trong lòng lại bình tĩnh không gợn sóng.
Hai người ngầm hiểu lẫn nhau mà xem phim kinh dị, trên màn hình một nữ tử mặc trung y dài màu trắng, sắc mặt trắng bệch vươn đầu lưỡi ra thật dài, phối hợp với nhạc nền cũng phá lệ kinh khủng.
Chính là đến chỗ xuất sắc nhất, Thầm Yến đột nhiên ấn nút tạm dừng, hắn nghiêm túc mà nhìn về phía Thẩm Tê Nhu, tựa hồ còn có vài phần khó hiểu:
- Nhu Nhu, ngươi không sợ sao?