Đương Vai Ác Bị Cá Mặn Tác Giả Kiều Dưỡng

Chương 19: Gặp lại người thân (1)

Tâm tư Thẩm Tê Nhu đều đặt ở trên người Thầm Yến, sau khi cầm điện thoại lên đến dãy số cũng chưa xem liền tiếp máy.

Khi nghe thấy thanh âm quen thuộc lại dồn dập ở đầu dây bên kia, tươi cười bên môi trong nháy mắt cứng đờ.

- Nhu Nhu, mau về nhà đi, mẹ con đột phát chảy máu não, rất nhanh liền không cầm cự được.

Di động rơi xuống trên thảm, thân mình Thẩm Tê Nhu chợt mềm nhũn, Thầm Yến lập tức ôm lấy cô đang muốn trượt xuống đất, hắn ôm chặt lấy cô rồi dịu dàng nói:

- Nhu Nhu, ngươi còn có ta.

Từ thành thị nơi Thẩm Tê Nhu đang ở muốn về đến nhà nếu ngồi xe lửa sẽ cần thời gian một ngày một đêm. Thầm Yến lập tức đi đặt vé máy bay, thu thập chút hành lí đơn giản rồi cùng Thẩm Tê Nhu đang mang theo tinh thần hoảng hốt mà lên máy bay.

Trước khi lên máy bay, Thầm Yến gửi cho Lâm Vân Ấm một cái tin nhắn để hắn đi theo tới một chuyến.

- Thầm Yến, ta vẫn luôn cùng mẹ ta giận dỗi, ta cho rằng đời này cũng sẽ cứ như vậy nhưng ta không nghĩ tới ngày này sẽ đến nhanh như vậy.

Thầm Yến theo ánh mắt cô mà nhìn về phía trời xanh qua cửa, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.

- Nhu Nhu, sẽ không có việc gì.

Thẩm Tê Nhu không nói gì, chỉ là sắc mặt trắng bệch nhưng một giọt nước mắt cũng không có rơi. Vạn nhất mẹ thấy cô khóc sẽ lại không cao hứng.

Khoảng hai giờ sau, tại sân bay C.

Nhìn vị trí cụ thể của bệnh viện trên di động, Thẩm Tê Nhu một phút cũng không dám trì hoãn, lập tức gọi xe taxi cùng Thầm Yến đi thẳng đến bệnh viện.

- Bác tài, có thể nhanh hơn một chút không?

Tài xế taxi nghe vậy liền cố gắng tăng tốc nhưng vẫn có chút nóng nảy.

- Tiểu cô nương, lại tiếp tục tăng tốc sẽ bị quá tốc độ.

Thầm Yến gắt gao nắm lấy tay cô như đang an ủi. Sau khi mẫu thân chết, hắn liền không còn người thân, thân nhân Thẩm Tê Nhu cũng coi như là một nửa thân nhân của hắn.

Khi tới cửa bệnh viện, Thẩm Tê Nhu đột nhiên xoay người.

- Thầm Yến, không bằng ngươi ở phụ cận đợi ta đi.

Bên môi Thầm Yến cong lên, tuyệt sắc dung nhan dưới ánh nắng mặt trời càng thêm đẹp đến kinh tâm động phách.

- Ta như thế không thể gặp người?

Thẩm Tê Nhu nhíu mày, thấy thế không khỏi hỏi lại:

- Ngươi không phải không thích bệnh viện sao?

Thầm Yến lôi kéo tay cô chậm rãi đi vào trong.

- Nhu Nhu, chúng ta vẫn nên thích ứng với hoàn cảnh đi, vô luận có thích hay không.

Hắn nói vô cớ làm Thẩm Tê Nhu an tâm, giống như làn gió phất qua mang đi mọi phiền loạn trong lòng, nỗi ưu thương cũng bình ổn ít nhiều.

Cô đẩy cửa ra, một mùi thuốc sát trùng phả vào mặt, sau khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc thì sống mũi có hơi cay cay.

Nghe thấy động tĩnh phía sau, ba Thẩm Tê Nhu lập tức ngẩng đầu lên, tâm tình kích động khó tả:

- Nhu Nhu, ngươi đã trở lại.

Bộ dáng ông như trong một đêm già đi mười tuổi, trên tóc đã có chút hoa râm.

- Ba, tình huống của mẹ thế nào rồi?

Ba Thẩm đang định nói chuyện thì ánh mắt dừng lại trên thân cái người tiến vào phía sau con gái.

- Hắn là?

Thẩm Tê Nhu nhất thời không biết nên mở miệng giới thiệu Thầm Yến như thế nào, cô có chút hối hận khi để Thầm Yến đi theo vào đây.

Thầm Yến đột nhiên nắm chặt lấy tay Thẩm Tê Nhu, mười ngón tay đan vào nhau chặt chẽ tựa hồ như muốn chứng minh điều gì.

- Chú, cháu là bạn trai của Nhu Nhu.

Ba Thẩm có hơi sửng sốt, đột nhiên lại cười:

- Cái cô con gái này của chú có được cái dạng gì vận may a, tìm được bạn trai tốt như vậy.

Ông lắc lắc với vẻ mặt khó có thể tin.

Ba Thẩm ngồi lên mép giường có một người đang nằm, người trên giường là mẹ Thẩm đột nhiên chảy máu não. Thẩm Tê Nhu vội bước đi đến trước mặt bà, phát hiện hai tròng mắt bà nhắm chặt, cả người thoạt nhìn yếu ớt mà bất kham, nơi nào còn có nửa phần khí thế mắng cô như lúc trước.