- Tình huống của hắn không được tốt lắm, thân thể nhìn như cường đại kỳ thật chỗ đó đã sớm có vết thương cũ. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta cũng không quá tin tưởng sẽ có người lại chịu qua nhiều những vết thương lớn nhỏ linh tinh như vậy, cái bằng hữu này có thể tồn tại đều là kỳ tích… Ai Tê Nhu, như thế nào mà ngươi lại đi a?
Động tác Thẩm Tê Nhu lưu loát mà dứt khoát đứng dậy, liền ngay cả một câu cáo biệt cũng đều không kịp nói liền vội vàng rời khỏi nơi này.
Chỉ để lại Lâm Vân Ấm tại chỗ còn đang nói một nửa, nguyên bản Lâm Vân Ấm muốn hỏi cái phương thức liên hệ của Thẩm Tê Nhu, dù sao thì cũng là bạn cùng trường cao trung, hiên giờ lại cùng thành thị, ngày sau cũng có thể giúp đỡ nhiều một chút.
Đáng tiếc, Thẩm Tê Nhu đi quá vội vàng.
Thầm Yến từ khi ra đời liền không được ai xem trọng. Hắn chịu qua rất nhiều vết thương, đao thương kiếm kích, không một chỗ nào bỏ sót. Cho nên về sau khi đi đến thế giới này, hắn vẫn luôn ăn mặc chỉnh chỉnh tề tề mới xuất hiện trước mắt cô. Mặc dù là sau khi mới tắm rửa xong cũng chưa từng cho cô nhìn đến những cái vết sẹo xấu xí đó.
Chính là hiện tại, cô là thân mụ của hắn lại tự tay đâm hắn một dao.
Tư vị gϊếŧ người diệt tâm bất quá cũng chỉ như thế này mà thôi.
Thẩm Tê Nhu sao có thể không biết cấu tạo thân thể hắn cùng với người khác không giống nhau. Bởi vì đó là cô cho hắn, năm hắn mười bảy tuổi cũng từng có người bắn một mũi tên ở vị trí tương đồng.
Tới hiện tại, nan đề cô bối rối tựa hồ trong nháy mắt được giải quyết dễ dàng, cũng không có gì sai khi Thầm Yến là nhân vật dưới ngòi bút cô, mà đối với tác giả thì mỗi một tác phẩm đều là một hài tử.
Tình yêu từ trước đến nay quá mức vẹn toàn và đong đầy nhưng đến khi người tới thì nó lại biến mất.
Thẩm Tê Nhu hoảng loạn mà đẩy cửa phòng ra, thấy Thầm Yến vẫn lâm vào hôn mê như cũ.
Cô an an tĩnh tĩnh đi đến bên mép giường, nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Thầm Yến. Sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, hắn nhất định là thấy rất đau.
Tâm của hắn đã sớm vỡ nát. Mà tổn thương hắn đối với cô cũng không có nửa phần bổ ích.
Trong hôn mê nhưng Thầm Yến lại tinh chuẩn không sai lệch mà nắm lấy cổ tay cô, cảm giác đau đớn làm Thẩm Tê Nhu nhịn không được kêu ra tiếng. Ngay sau đó, hai mắt Thầm Yến mở ra, ở khoảnh khắc nhìn thấy người đến kia là Thẩm Tê Nhu liền hơi có vài phần kinh ngạc.
Hắn lập tức buông Thẩm Tê Nhu ra, thanh âm có vài phần suy yếu:
- Xin lỗi, thói quen nhiều năm như vậy trong lúc nhất thời còn chưa kịp sửa đổi.
Thời điểm cùng hắn nói chuyện làm người sinh ra một loại ảo giác cùng cổ nhân nói chuyện. Hoặc là nói hắn vốn chính là cổ nhân nên cũng không tính là ảo giác.
Đối với cảm giác như vậy hẳn là sẽ không được tự nhiên chính là cô cố tình cảm thấy thích thú.
Quần áo trên người hắn đã sớm được đổi thành sạch sẽ, Lâm Vân Ấm còn tri kỷ mà đắp chăn lên cho hắn.
Thẩm Tê Nhu cố tình xem nhẹ đau đớn trên cổ tay, nhẹ nhàng ấn cái người đang muốn ngồi dậy xuống.
- Thầm Yến, ngươi khỏe không?
Thầm Yến nhẹ nhàng cười:
- Ngươi là đang trách ta vì để cho người khác trị cái thương thế kia?
Lần đầu tiên hắn không có gọi mẫu thân, cũng không kêu tỷ tỷ, liền xưng hô Nhu Nhu hắn cũng không gọi.
Thẩm Tê Nhu thế nhưng có vài phần không quen.
Cô lẳng lặng nhìn Thầm Yến, không nói gì.
Thầm Yến tự giễu mở miệng, mỗi chữ đều hung hăng gõ đến nhân tâm, chọc tâm Thẩm Tê Nhu sinh đau.
- Ngươi biết đến ta thích sạch sẽ. Mặc dù là chết cũng không muốn cả người đầy máu.
Nói xong lời cuối cùng như rút đi toàn bộ sức lực hắn đang có.
Mặc dù là chết cũng không muốn để người đầy máu, muốn sạch sẽ mà thong dong chịu chết.
Trong nguyên tác từng có một trận chiến dịch nổi danh, bên người Thầm Yến có nội ứng, nguyên bản cục diện chắc thắng bị phá vỡ. Hắn bị nhốt suốt ba ngày ba đêm, binh lính bên người cũng lần lượt ngã xuống. Cuối cùng những cái thân tín làm bạn với hắn đều bỏ hắn mà rời xa.
Ngay tại thời điểm hắn cho rằng hắn phải chết thì Minh Ương khổ cực gọi người tới giúp hắn giải vây. Trong nháy mắt kia khi nhìn thấy Minh Ương, hắn như nhìn thấy ánh sáng.
Cái ánh sáng ôn nhu kia cuối cùng cũng không phải vì người khác mà tới.