Đương Vai Ác Bị Cá Mặn Tác Giả Kiều Dưỡng

Chương 11: Bất quá chỉ là một giấc mộng không dài (5)

Ánh mắt Thẩm Tê Nhu ngưng lại, mỗi một chỗ Thầm Yến nói đến, trong đầu cô lại liền hiện ra cảnh tượng tương đồng. Nội dung ban đầu của quyển sách《 thầm sương 》này đã sớm phác họa mấy trăm lần trong đầu cô thế cho nên với mỗi một tình tiết cô đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Trong thanh âm Thầm Yến mang theo nhàn nhạt trào phúng, khi nghe tới mạc danh làm người có vài phần đau lòng.

- Ta vẫn luôn cho rằng tất cả những điều đó đều là trắc trở cuộc đời ta cho đến khi có một ngày, Minh Ương cũng không chịu nổi gánh nặng mà chết trước mắt ta, ta nghe thấy có người ở bên tai ta nói ‘rốt cuộc kết thúc’, ngươi biết khi ta có chính mình ý thức, phát hiện chình mình chỉ là một nhân vật bên trong sách có bao nhiêu vô pháp tiếp thu sao?

Ánh mắt hắn hướng về phía Thẩm Tê Nhu, thanh âm thâm trầm:

- Bất quá mẫu thân, mặc dù ngươi cho ta cái giả thiết như vậy, ta cũng vẫn sẽ vĩnh viễn trung thành với ngươi.

Ba chữ cuối cuối cùng hắn dán ở bên tai Thẩm Tê Nhu nhẹ nhàng nói.

Thẩm Tê Nhu nhớ rõ giả thiết cô tạo cho Thầm Yến là không thích nói nhiều. Hôm nay hắn đột nhiên nói nhiều lời nói chỉ trích cô như vậy, đột nhiên cô có vài phần không thích ứng.

Trong khoảng thời gian này, cô thường xuyên lặp đi lặp lại một cái ác mộng. Trong mộng, Thầm Yến hung tợn mà bóp cổ cô, chỉ trích cô vì cái gì phải an bài vận mệnh như vậy cho hắn. Mỗi một lần đều là giật mình tỉnh lại mà thở hổn hển.

Nhưng trong cuộc sống hiện thực Thầm Yến lại nói ‘hắn vĩnh viễn trung thành với cô’.

- Đối với ta mà nói, ngươi vẫn là nhân vật ta lấy làm tự hào, mặc dù ngươi là cái thích gϊếŧ chóc như mạng, gϊếŧ người như ma.

Thần sắc Thẩm Tê Nhu phức tạp mà nhìn hắn một cái, lại tiếp tục nói:

- Ta chưa bao giờ nghĩ đến ngươi sẽ đến thế giới của ta.

Thẩm Tê Nhu biết hắn không thèm để ý vận mệnh của chính mình như thế nào. Vai phản diện hắc hóa sớm đã thẩm thấu vào cốt tủy, hôm nay hắn nói những điều đó chỉ sợ còn có mưu đồ khác.

Lúc này, laptop trên bàn trà sáng lên một chút, Thẩm Tê Nhu trơ mắt nhìn Thầm Yến thuần thục mở mật mã, không kịp ngăn cản thì đầu Thầm Yến xuất hiện trong tầm mắt cô.

Thầm Yến nhẹ nhàng cười, biểu tình bi thương thực mau liền rút đi, khuôn mặt tinh xảo nháy mắt khôi phục trang thái bình thường.

- Thẩm Tê Nhu, những lời ta nói vừa rồi đều là cái ác mộng quấn quanh ngươi mấy ngày qua a.

Giả, tất cả đều là giả, mí mắt Thẩm Tê Nhu không ngăn được mà nhảy liên hồi. Cô biết, những lời Thầm Yến nói ra chỉ là nghĩ muốn cô cảm thấy đồng tình.

- Những thứ đó đều là những tin nhắn tương đối thú vị ta nhận được, cố ý nói cho ngươi nghe. Nếu không phải đi vào thế giới này, ta sẽ không phát hiện nguyên lai còn có nhiều người thú vị như vậy.

Lại một lần nữa hắn đem Thẩm Tê Nhu đẩy đến một góc nhỏ, từ trên cao nhìn xuống:

- Thẩm Tê Nhu, không biết được những người này rốt cuộc là lạnh lùng vẫn là ấm áp đâu?

Thẩm Tê Nhu bỗng nhiên ngẩng đầu:

- Thầm Yến, người đừng có xằng bậy.

Tay Thầm Yến khẽ vuốt ve mái tóc cô, câu được câu không, tựa hồ là đang tự hỏi.

Thật lâu sau, hắn lộ ra một cái mỉm cười hiền lành.

- Nếu tỷ tỷ vẫn luôn sợ ta như vậy, ta sẽ không khống chế được chính mình.

Hắn lại kêu Thẩm Tê Nhu là tỷ tỷ, tựa hồ trầm mê trong kɧoáı ©ảʍ đùa giỡn nhân tâm.

Thẩm Tê Nhu lập tức bắt lấy tay hắn, ý đồ muốn cho hắn thấy thái độ chính mình:

- Ta không sợ ngươi, không sợ ngươi.

- Tỷ tỷ, thanh âm của ngươi đang phát run.

Thẩm Tê Nhu đang định nói chuyện, thân mình lại bay lên, cả người đều bị Thầm Yến ôm lên. Đầu cô vừa lúc vùi vào ngực Thầm Yến, một cổ hương khí nhàn nhạt nháy mắt quanh quẩn nơi chóp mũi. Từ lần đầu tiên gặp nhau, cô liền ngửi được sợi hương khí này trên người hắn.

Thầm Yến gϊếŧ hại nhiều người lại cực kì chán ghét máu tanh, nên luôn thích chế đủ loại hương liệu bảo đảm chính mình không bị lây dính mùi máu tanh. Đáng tiếc ô uế chính là ô uế.

Đôi tay này của hắn thoạt nhìn có bao nhiêu sạch sẽ liền có bấy nhiêu tội ác.

Thầm Yến phủ môi lên vành tai cô:

Tỷ tỷ, ngươi lại đang suy nghĩ cái gì?