Đương Vai Ác Bị Cá Mặn Tác Giả Kiều Dưỡng

Chương 7: Bất quá chỉ là một giấc mộng không dài (1)

Thẩm Tê Nhu cũng không có cao hứng như trong tưởng tượng, tay cô nắm điện thoại có hơi run rẩy vài phần. Sau khi chạy như điên về nhà, cô mở máy tính chính mình ra, không nghĩ sẽ tiếp thu những người đó nhắn lại, cô đã rất nhiều ngày không có vào xem thông tin tác giả chính mình, lúc này mới phát hiện ra những nội dung mà cô đã từng xóa nguyên lai còn ở nguyên vẹn chỗ cũ.

Vừa vặn lại là lúc cô đi vào phòng vệ sinh để bình tĩnh lại.

Có nhiều hơn một cái tác giả nói:

- Thầm Yến thực tốt, đến nỗi Tề Tư Mính, hắn đáng chết.

Phía dưới đã có hơn trăm vạn bình luận, cô không muốn xem, chỉ là đem những câu này xóa bỏ.

Ánh mắt Thẩm Tê Nhu chợt dừng lại, có một tài khoản chính thức đã nhắn tin cho cô về vấn đề bản quyền, người nào đó dùng tài khoản cô đồng ý, đó là lí do xuất hiện cuộc điện thoại ngày hôm nay.

Cô ngồi trên ghế sô pha, trong nháy mắt cơ thể như mất đi toàn bộ sức lực.

Bỗng trên điện thoại xuất hiện một chuỗi dãy số xa lạ, cô nhẹ nhàng khoan khoái mở máy.

- Tỷ tỷ, ngươi gần nhất như thế nào đều không tới thăm ta?

Thanh âm hắn vẫn ôn nhu như vậy, ôn nhu mà châm chọc.

Thanh âm phảng phất đã không phải của chính cô:

- Thầm Yến, ngươi đến tột cùng là muốn gạt ta tới khi nào.

Đối phương hô hấp nhẹ nhàng cứng lại, thật lâu sau lại nhẹ nhàng cười:

- Thẩm Tê Nhu, ngươi cũng thật xuẩn.

Đúng vậy, cô cũng thật xuẩn. Thời điểm Tề Tư Mính bị làm thành nhân trư, rõ ràng biết Minh Ương chịu khổ tra tấn cùng bất lực, từng bước một bị Thầm Yến bức tử. Người như vậy nơi nào còn có thể sinh ra được ý thức năng lực.

Có thể tránh phá cái gông xiềng này cũng chỉ có một người, chỉ có thể là Thầm Yến – vai ác cô sáng tác ra. Cho tới nay, cô kiên định không đổi, đối với người đọc tức giận mắng cũng chưa từng sửa đổi quá nửa phần tín nhiệm.

- Vì cái gì?

Thẩm Tê Nhu nhẹ nhàng hỏi:

Người bên kia tựa hồ sớm biết cô sẽ hỏi như vậy, thanh âm nhàn nhạt vang lên:

- Còn có thể là vì cái gì? Nếu ngay từ đầu ta liền nói với ngươi ta là Thầm Yến, ngươi sẽ làm như thế nào, tác giả đại nhân thân ái. Ngươi sẽ mang theo áy náy trong lòng hay cả ngày sống trong sự sợ hãi? Ta đây là đang giúp ngươi a, Thẩm Tê Nhu.

Thanh âm hắn như vậy tà ác, nơi nào còn có nửa điểm ôn nhu bóng dáng. Mặc dù chỉ là nghe được thanh âm hắn một chút nhưng Thẩm Tê Nhu cũng không nhịn được mà phát run. Đây là nhân vật mà cô đắp nặn ra, tự nhiên cô đối với hắn cũng hiểu rõ như lòng bàn tay, cô không dám đi chọc giận hắn.

- Có lẽ ta nên cảm ơn ngươi.

Những lời này tràn ngập mỉa mai cùng trào phúng.

Đối phương không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy nên nhẹ nhàng dừng lại:

- Chờ ta có thời gian sẽ trở về xem ngươi.

Một câu tầm thường, bất quá từ hắn nói tới mà nói không nên lời kinh dị. Thẩm Tê Nhu cảm thấy da đầu tê dại, cô chỉ có thể may mắn là ở thời điểm khi sáng tác nhân vật không có cho hắn yếu tố bệnh kiều mà hắn chỉ là tâm lí có bệnh. Chỉ cần không đáng tội thì hết thảy đều dễ nói chuyện.

Nhưng hắn cũng là một cái tàn nhẫn cực độ, lấy việc hắn trình độ chiếm hữu gần như biếи ŧɦái, chỉ cần cô có hơi vô ý liền sẽ bị hắn bóp gãy cổ.

Cô là vì giải sầu nên mới đến thành thị xa lạ này nên cũng không dám liên hệ người nhà, mà bằng hữu cũng không thể liên hệ. Cô là sợ hãi sẽ liên lụy đến người khác.

Thẩm Tê Nhu hồi tưởng lại giả thuyết trong truyện, cô không thể không lo lắng cho sự an toàn của sinh mệnh chính mình. Cô nhịn không được bắt đầu xem vé máy bay từ nơi này đến Tô Châu. Cô mang theo rất ít đồ đạc cá nhân, trang điểm cho chính mình cũng thập phần điệu thấp, may mà một đường đi vào sân bay đều an toàn không có vấn đề gì.

Thẩm Tê Nhu cảm thấy thần kinh chính mình quá độ mẫn cảm, Thầm Yến mặc dù lợi hại nhưng cũng không có khả năng giống thiết bị theo dõi mà tùy thời đều biết cô đang ở nơi nào. Cô chỉ cần nhanh chóng đổi một tòa thành thị khác để sinh hoạt, Thầm Yến liền vĩnh viễn sẽ không biết cô ở nơi nào. Thẩm Tê Nhu cũng tự trong lòng mà an ủi chính mình.