Đương Vai Ác Bị Cá Mặn Tác Giả Kiều Dưỡng

Chương 6: Ngươi là thần minh của ta (6)

Trên giường thiếu niên nhìn thân ảnh nữ tử chạy trối chết như suy tư điều gì, ánh mắt hắn dừng ở một bên máy tính.

Nếu vai ác thời thơ ấu không có bất hạnh như vậy, hết thảy mọi chuyện đều sẽ không phát sinh. Hắn sẽ không gặp được Minh Ương, cũng không gặp được Tề Tư Mính. Mặc dù gặp được cũng chưa chắc sẽ rút đao ra khiêu chiến.

Thẩm Tê Nhu tạm thời không có tính toán đổi mới, chỉ là xóa bớt tình tiết các chương phía sau thì có lẽ trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút. Cô thực sự có thể chỉ xóa đi nội dung Tề Tư Mính bị làm thành nhân trư thời điểm, nhưng là cô đối với vai phản diện có một loại thiên vị trời sinh. Nếu muốn xóa liền bắt đầu từ ngọn nguồn gϊếŧ chóc kết thúc đi.

Sau khi trở lại phòng, Tề Tư Mính cẩn thận vòng lấy eo của Thẩm Tê Nhu, thanh âm thanh lãnh xen lẫn một chút ôn nhu mà nói:

- Tỷ tỷ, ngươi còn chưa có nói qua tên của ngươi với ta.

Thẩm Tê Nhu dừng một chút rồi nhẹ nhàng nói:

- Thẩm Tê Nhu, người sáng tác ra ngươi.

Tề Tư Mính nhẹ nhàng cười, đem cằm gác trên vai cô:

- Tỷ tỷ, ngươi thật sự rất tốt, không cần lại tự trách mình.

Tiếng lòng của Thẩm Tê Nhu bị va phải một chút.

- Có rất nhiều người đều nói ta viết kết cục tạm được, Thầm Yến không nên trở thành người thắng cuối cùng, mà ngươi cũng không nên chết, ngươi hẳn là phải cùng Minh Ương sống hạnh phúc cả đời. Mà hết thảy tất cả những điều đó đều do ta là đầu sỏ gây tội.

Thẩm Tê Nhu cắn cắn môi: “ Cám ơn ngươi có thể lý giải được ta.”

Tề Tư Mính không nói gì, dịu dàng ngoan ngoãn lại khéo léo khiến người khác đau lòng.

Ta sẽ cho ngươi một cái kết cục tốt. Thẩm Tê Nhu nhẹ nghĩ ở trong lòng.

Năng lực học tập của Tề Tư Mính thực sự rất mạnh. Đi đến thế giới này bất quá mới có một tuần mà giờ đã không có chướng ngại gì trong giao tiếp, thậm chí còn có thể thuần thục mà sử dụng di động với các loại công cụ xã giao khác.

Thẩm Tê Nhu trang bị cho hắn một cái laptop để hắn tự tra những cái mà hắn không hiểu.

- Tỷ tỷ, hôm nay thời điểm ta chờ ngươi, có một người muốn xin phương thức liên hệ của ta, hắn nói ta có thiên phú làm diễn viên.

Tay thái rau của Thẩm Tê Nhu nhất thời dừng lại, cô đương nhiên biết Tề Tư Mính diện mạo độc đáo, là nam chủ trong truyện nên cô chính là rất phí công khắc họa bề ngoài của hắn, chẳng qua so với Thầm Yến vẫn là kém một chút.

Mà Tề Tư Mính từ trong truyện đi ra thậm chí so với cô miêu tả còn muốn soái khí hơn vài phần.

- Ngươi nói như thế nào?

Tề Tư Mính cong cong môi, từ sau lưng ôm lấy Thẩm Tê Nhu:

- Tỷ tỷ, ngươi nếu là không đồng ý, ta liền không đi.

Thẩm Tê Nhu xoay người lại:

- Ta đều có thể.

Sau khi Tề Tư Mính ký kết hợp đồng với công ty, người đại diện an bài cho hắn một chỗ ở khác, toàn bộ phòng cho thuê lại khôi phục an tĩnh như lúc đầu. Thẩm Tê Nhu nhìn căn phòng trống rỗng, thần sắc không khỏi có chút ngẩn ngơ.

Cô đã từng đi qua đoàn làm phim, nhìn thấy Tề Tư Mính mặc cổ trang, cử chỉ nghiễm nhiên là một cái công tử ôn nhuận như ngọc. Hắn không cần diễn cái gì liền có thể đem thần thái sở hữu thẩm thấu đến bên trong nhân vật. Cái sinh hoạt như vậy mới thích với hắn.

Thất hồn lạc phách rời đi, Thẩm Tê Nhu lại nhận được một cuộc điện thoại:

- Xin hỏi là Thẩm Tê Nhu nữ sĩ sao?

Thẩm Tê Nhu khẽ ừ một tiếng.

- Là cái dạng này, bản quyền của tiểu thuyết《 Thầm sương》 này đã bị công ty ra giá bán rất cao, ngươi lưu ý tin tức thể ngân hàng một chút.

Thẩm Tê Nhu lập tức siết chặt điện thoại:

- Chính là ta rõ ràng đã đem hơn phân nửa số chương đều xóa.

Cô cũng không có ở trang web tuyên bố mà lựa chọn một cái ứng dụng có phần mềm rộng khắp cho nên mới có thể dễ như trở bàn tay mà xóa bỏ chương.

Đối phương có hơi kinh ngạc, Thẩm Tê Nhu nghe thấy trong điện thoại truyền đến âm thanh gõ bàn phím, đối phương tựa hồ là đang xác nhận. Qua nửa phút im lặng, đối phương liền nói:

- Thẩm tiểu thư, là ngươi nhớ lầm đi, nội dung vẫn còn ở đó.

- Bản quyền bán ra sắp được điện ảnh hóa, sắp tới sẽ có đoàn làm phim đến bàn bạc, chúc mừng Thẩm tiểu thư nha…

Thẩm Tê Nhu nắm chặt điện thoại di động khiến các khớp xương trở nên trắng bệch, cô biết nhất định là có cái gì đó không đúng ở đây.