Đương Vai Ác Bị Cá Mặn Tác Giả Kiều Dưỡng

Chương 3: Ngươi là thần minh của ta (3)

- Thời đại này cùng với thời đại trong sách là không giống nhau, nam tử sẽ không tam thê tứ thϊếp, nữ tử cũng không cần phải tam tòng tứ đức. Nếu ngươi thấy rất nhiều nữ hài tử mặc quần đùi để lộ đôi chân dài trắng bóng thì cũng không cần cảm thấy quá kinh ngạc. Nếu ngươi đã đến đây rồi vậy thì phải nhanh thích ứng với cách sinh hoạt của nơi này. Còn có, ngươi hiện tại chắc khoảng hai mươi mốt đi, vậy ta liền lớn hơn ngươi hai tuổi, đừng gọi ta mẫu thân, kêu tỷ tỷ…

Tề Tư Mính liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Tê Nhu phá lệ ôn nhu.

- Tỷ tỷ, Tư Mính thực nghe lời.

Lúc này, Thẩm Tê Nhu cần mua sắm rất nhiều thứ, vừa lúc Tề Tư Mính có thể giúp đỡ cô chút.

Khi trở lại phòng cho thuê thì đã là buổi chiều, cô sờ sờ bụng, có chút đói. Thế là Thẩm Tê Nhu liền sắp xếp cho Tề Tư Mính ở tại phòng khách nhỏ còn chính mình thì xách theo đồ ăn đi vào phòng bếp.

Tề Tư Mính tò mò đánh giá mọi thứ xung quanh mình, hắn cầm lấy cái điều khiển từ xa trên mặt đất lên nghiên cứu một chút, ngoài ý muốn ấn vào một cái nút nào đó khiến căn phòng thuê đang khô nóng lập tức trở lên mát mẻ.

Tề Tư Mính lập tức cảnh giác mà nhìn bốn phía, cuối cùng đem ánh mắt cố định ở vách tường đối diện phía trên.

Lúc Thẩm Tê Nhu ra tới liền thấy Tề Tư Mính đứng dưới điều hòa không khí, biểu tình như muốn đem điều hòa đập nát.

Cô vội vàng chạy tới đoạt lại điều khiển điều hòa từ xa trong tay Tề Tư Mính, điều chỉnh nhiệt độ cho thích hợp.

Thẩm Tê Nhu che ở phía trước điều hòa giải thích:

- Đây là điều hòa, là cái loại công cụ dùng để làm mát, tựa như các ngươi dùng khối băng ở cổ đại vậy.

Tề Tư Mính như suy tư điều gì:

- Thế giới tỷ tỷ nguyên lai là thần kỳ như vậy a.

- Haizz…ta tin tưởng lấy sự thông minh tài trí của ngươi, thực mau liền có thể thích ứng cách sinh hoạt nơi này.

Hắn lại chỉ chỉ cái đồ vật đen như mực phía sau Thẩm Tê Nhu hỏi:

- Tỷ tỷ, kia lại là cái gì vậy?

Thẩm Tê Nhu lại cầm lấy điều khiển trên bàn trà mở tivi lên.

- Đây là tivi, dùng để giải trí. Ngươi có thể nhìn đến bất cứ cái gì ngươi muốn thấy.

Thẩm Tê Nhu ngồi vào trên sô pha, tự rót cho mình một chén nước.

Tề Tư Mính cũng đi theo cô ngồi ở cách đó không xa:

- Ta muốn nhìn thấy tỷ tỷ, có thể sao?

Thẩm Tê Nhu suýt chút nữa thì bị sặc nước, vội vàng sửa lại lời nói:

- Cái này thì không thể. Bất quá ngươi có thể xem một ít tin tức, còn có kịch cổ trang, từ từ…

Bỗng âm thanh của bản tin thời sự truyền đến, vì để tránh cho Tề Tư Mính tiếp tục hỏi, Thẩm Tê Nhi lập tức tắt tivi.

- Về sau chậm rãi nói cho ngươi nghe, giờ không vội.

Tề Tư Mính kéo kéo góc áo cô, thanh âm hơi thấp vài phần:

- Tỷ tỷ là ghét bỏ ta sao?

Thẩm Tê Nhu không khỏi đối với nam chủ bị chết thảm dưới ngòi bút của mình mà xin lỗi. Mặc dù nhiều độc giả hy vọng cô có thể sửa lại kết cục nhưng cô chưa bao giờ thay đổi ý nghĩ của chính mình.

Nếu người từ trong truyện xuyên tới không phải là Tề Tư Mính mà là người cô lấy làm tự hào – Thầm Yến thì đại khái cô sẽ luôn phải sống trong cảm giác sợ hãi.

- Sẽ không, chờ cơm nước xong xuôi rồi ra khỏi nhà một chuyến đem tóc cắt đi. Ở chỗ này, nam sinh rất ít ai để tóc dài như vậy, còn phải đổi trang phục nữa, ngươi một thân quần áo như này không cảm thấy nóng sao?

Thẩm tê Nhu nhìn nhìn tiền tiết kiệm của mình, lúc trước tích cóp được nhất nhiều, vẫn luôn luyến tiếc dùng đến. Chính là tiêu tiền cho nhi tử chính mình, cô vẫn là phi thường vui lòng.

Ở trên bàn cơm:

- Tay nghề của ta khẳng định là không thể so với đầu bếp phủ Thừa tướng, Tư Mính đệ đệ, ngươi cần lập thói quen.

Tề Tư Mính đang nghiêm túc bưng chén lên dùng bữa, nghe vậy thì híp híp mắt:

- Tỷ tỷ, ngươi làm đồ ăn ăn rất ngon.

Tề Tư Mính thực sự rất nghe lời, nghe lời đến mức Thẩm Tê Nhu đều cảm thấy có vài phần ngượng ngùng cùng áy náy.