Tiễn Chử - sợ bị sàm sỡ - Nhạn La khỏi cửa, con sâu ngủ trong Liễu Ngọc đã hoàn toàn bị vị Nhị thiếu này làm cho kinh động bay mất, anh vùi trên sô pha trầm ngâm hồi lâu, sau đó thay quần áo tới nhà Chử Nhạn La.
Thường Mạn định đến võ quán một chuyến, vừa mở cửa đã nhìn thấy Liễu Ngọc đang đứng đó chuẩn bị ấn chuông, cậu ngẩn người: "Anh Liễu?"
Liễu Ngọc thấy cậu ăn mặc chỉnh chu, nhướn mày hỏi: "Cậu định đi đâu?"
"Tôi... ra ngoài đi dạo." Thường Mạn cười gượng hai tiếng: "Anh có việc sao?"
Liễu Ngọc cười hì hì đưa cái bọc trong tay mình cho Thường Mạn, "Này, cầm lấy."
"Đây là cái gì?"
"Đồ dùng cho cậu."
Một đống mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm chất đầy non nửa bàn trà nhỏ. Nhãn hiệu trong nước, ngoài nước đều có hết, còn tặng kèm không ít sách hướng dẫn.
Tuy rằng Thường Mạn là gay nhưng chưa từng tiếp xúc với những thứ kia. Cậu nhặt lên, trên mặt toàn là dấu chấm hỏi: "Chỗ này là gì vậy?"
Liễu Ngọc - tiểu thụ xinh đẹp - đầy vẻ chuyên nghiệp giới thiệu đồ trước mặt, "Đó là kem dưỡng da. Bên này là đồ trang điểm. Còn có cái này cái này cái này nữa, đều là mặt nạ, dưỡng ẩm chống khô da đều có tất..."
Phải nghe liền một lúc hàng loạt ngôn ngữ mới lạ, da đầu Thường Mạn tê rần. Cậu hơi đau đầu cầm một cái túi nhỏ, "Mặt nạ... mông? Cái quái gì thế?"
"Đương nhiên là mặt nạ dùng để chăm sóc cái mông nhỏ của cậu chứ còn sao!" Liễu Ngọc vỗ nhẹ một phát vào phần eo của Thường Mạn.
Eo của Thường Mạn vốn rất mẫn cảm, anh động tay động chân khiến lỗ chân lông cả người cậu căng hết ra, nhảy phắt trên sô pha giống hệt một con mèo xù lông, không hề lưu tình nâng chân phải lên đá một cái trúng ngay giữa ngực Liễu Ngọc!
Liễu Ngọc bị đá ngã, nằm im ở trên sô pha không ngồi dậy được, cố gắng nâng ngón tay mãi mà không được, thiếu điều tan vỡ, hơi thở mong manh nói:"Thường Mạn... Cậu..."
"Ngại quá, anh Liễu, tôi không thích người khác chạm vào mình." Thường Mạn liên tục nói xin lỗi, cam chịu lấy hòm thuốc ra, "Anh đừng tùy tiện động chạm tôi. Tôi sợ sẽ tiễn thẳng anh vào bệnh viện mất."
Hoá ra bị đánh là lỗi tại mình?!
Liễu Ngọc hồi phục tinh thần, xoa xoa ngực, "Biết rồi biết rồi."
"Anh Liễu, anh tới là vì muốn đưa cho tôi mấy thứ này?"
"Bằng không thì sao? Anh bảo này, cậu có phải ngốc không thế? Đạo cụ diễn xuất mà cũng quên?" - Liễu Ngọc bị Thường Mạn đá một cái vẫn chưa hết giận nên nói chuyện hơi khang khác, "Anh đoán cậu không có cho nên mới mang qua đây, xem sách hướng dẫn là có thể dùng được."
Thường Mạn cau mày, cậu tiện tay mở một quyển hướng dẫn chăm sóc da, nhìn hết từ đầu đến cuối một cách cưỡi ngựa xem hoa, không tình nguyện lắm.
Liễu Ngọc nhìn ra cậu đang do dự trong lòng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Năm gã đô con."
Thường Mạn: "......"
Vì đồ đạc, mọi việc đã dặn dò đâu vào đấy nên Liễu Ngọc không muốn nán lại quá lâu, uống hớp nước rồi đứng dậy rời đi. Vừa mới ra đến cửa Thường Mạn đã gọi anh lại, thẹn thùng thỉnh cầu: "Anh Liễu, tôi có thể nhờ anh một chuyện nữa được không?"
Võ quán và nhà thường Mạn cách nhau không xa, nhưng không hề gần chỗ Chử Nhạn La. Hiện tại lại đúng vào giờ cao điểm, trên đường chật như nêm cối. Thường Mạn trơ mắt nhìn thời gian từng phút một trôi qua, đành nhờ Liễu Ngọc đi mượn một chiếc xe đạp.
Trên mặt Liễu Ngọc viết đầy hai chữ câm nín, không nói câu nào mà xuống tầng bảo vệ mượn thay. Đại khái là Liễu Ngọc ra vào nơi này đã thành quen, quan hệ với bảo vệ cũng không tệ lắm. Sau khi nghe yêu cầu của Liễu Ngọc, bảo vệ liền đưa chìa khoá xe cho anh.
Thường Mạn nhận được chìa khoá ngay lập tức mở chốt, nhanh như chớp phóng đi mất hút, đến câu cảm ơn cũng không kịp nói.
Bảo vệ tấm tắc bảo lạ, "Ông chủ Liễu, lần này cậu mang đến thằng nhóc trẻ tuổi lại khoẻ khoắn, đã thế còn rất hăng hái nữa."
Liễu Ngọc cười gượng hai tiếng.
Phía bên này, Chử Nhạn La đã dừng trên đường hơn mười phút mà vẫn chưa cho xe chạy tiếp. Tài xế nhìn sắc mặt Nhị thiếu càng ngày càng đen, không dám thở mạnh.
Cũng may Chử Nhạn La không phải loại người thích giận cá chém thớt, anh yên lặng nhìn bên ngoài cửa xe, thoáng thấy một người đàn ông phóng xe đạp vụt qua chiếc xe máy đang di chuyển, trong lòng xúc động vạn phần, hâm mộ không thôi nhắc tài xế: "Về sau cất một chiếc xe đạp gấp trong cốp."
"Vâng."
Trong đầu tài xế thử tưởng tượng cảnh Chử Nhị thiếu đạp xe vượt mặt ô tô, rùng mình một cái, vội vàng xoá hình ảnh vừa mới xuất hiện kia đi.
Tới khi Thường Mạn như cơn gió lốc chạy tới võ quán thì đã quá vài phút so với thời gian Thường Viễn Quốc quy định cho cậu. Cậu rón ra rón rén vào võ quán, tập trung cao độ lực chú ý, bất kỳ cái gì động đậy cũng không dám xem nhẹ.
Quả nhiên một khắc sau đó, Thường Viễn Quốc không biết xông ra từ nơi nào, nắm đấm phá tan không khí lao thẳng tới mạch máu của Thường Mạn!
Bước chân Thường Mạn hơi nghiêng đi, tránh thoát một cú đấm này bằng hai chân, thừa dịp Thường Viễn Quốc chưa kịp thu quyền, chân phải gần sát mặt đất vẽ ra nửa vòng tròn, thuận tiện đánh ngược Thường Viễn Quốc.
Thường Viễn Quốc không cam lòng yếu thế, nhanh chóng co thân nâng chân phải của Thường Mạn lên, mượn lực quăng cậu ra ngoài.
Thường Mạn điều chỉnh tư thế, vững vàng đáp xuống mặt đất rồi vọt lên. Cậu tìm chính xác sơ hở của Thường Viễn Quốc, đôi tay tạo thành hình con rắn, đánh về phía bả vai bố mình. Thường Viễn Quốc hai bên trái phải nắm lấy tay Thường Mạn, đột nhiên tung ra một cú ném qua vai, vật Thường Mạn ngã ra đất.
Thường Mạn giãy giụa nửa ngày mà vẫn vô vọng, đành phải nhận thua.
Mười phút sau, Thường Mạn đứng trung bình tấn ngay trước mặt đàn anh đàn em, mỗi tay nâng một thùng nước.
Trên tay Thường Viễn Quốc là cây gậy trúc, đi đi lại lại vài vòng trước mặt Thường Mạn, chỉ hận rèn sắt không thành thép* mà dạy dỗ: "Đã nói biết bao nhiêu lần. Anh không luyện võ cũng không sao, việc này chẳng thể hiện được vấn đề gì cả. Nhưng anh không tới võ quán đúng giờ, là thái độ có vấn đề! Là đạo đức có vấn đề!"
*Hận rèn sắt không thành thép: chỉ thái độ nghiêm khắc muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì mà không được
Thường Viễn Quốc tiếp tục răn: "Thường Mạn, bố không cần anh đạt nhiều thành tựu lớn lao. Nhưng ở phương diện làm người, anh tuyệt đối không thể qua loa! Hôm nay, anh dám đến trễ thì ngày mai kỹ năng ứng xử trong cuộc sống của anh sẽ chậm chạp lề mề! Mấy đứa nhìn cho kỹ, đây chính là bài học cho các anh các chị!"
Học viên nhìn nhau, nháy nháy mắt ra hiệu.
"Con đến trễ là có lý do..." Thường Mạn nói thầm.
"Lý do? Nói ra cho bố nghe coi!"
Thường Mạn ngay lập tức ngậm mồm không trả lời được. Cậu đâu thể nói vì mình đang cố tìm cách ôm đùi một thằng đàn ông, cho nên mới đến muộn. Vậy chẳng phải chọc ông tức chết hay sao...
Thường Viễn Quốc thấy cậu chẳng nói chẳng rằng lại càng giận dữ hơn, giương tay lên định quất Thường Mạn, "Bây giờ anh còn học được thói nói dối đúng không?"
"Thầy!" Trong số các học viên, học trò đầu tiên của Thường Viễn Quốc, đồng thời là Đại sư huynh của Thường Mạn - Phương Hằng Diễn nhịn không được chạy tới ngăn Thường Viễn Quốc:" Em ấy cũng biết sai rồi, thầy cần gì phải nổi giận vì việc cỏn con như vậy. Không tốt cho thân thể đâu."
Thường Viễn Quốc có ấn tượng rất tốt với Phương Hằng Diễn - học trò mà ông đắc ý nhất, một người vừa đẹp trai vừa chịu khó học võ thuật, ngay cả nhân phẩm cũng không tệ. Mọi khi ông chỉ nghe lọt lời của mỗi anh. Thấy Phương Hằng Diễn đã nói giúp Thường Mạn, Thường Viễn Quốc có lý nào không dừng tay? Ném gậy trúc xuống, ông nén giận nói: "Em cứ bao che cho nó đi!"
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, yên lặng tặng ngón cái cho Phương Hằng Diễn.
Thường Viễn Quốc nhìn trái phải một vòng, đập bàn quát: "Còn đứng đó làm gì! Kiến thức cơ bản của hôm nay luyện xong hết rồi hả? Tất cả chạy năm mươi vòng cho thầy. Riêng Thường Mạn một trăm vòng!"
Chạy bộ vốn là việc rất tốn sức tốn thời gian. Mặc dù bình thường bọn họ chạy đã thành quen nhưng tới khi được nghỉ ngơi ai cũng đổ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.
Thường Mạn chạy xong thì đến giờ nghỉ trưa của võ quán. Cậu vội chạy đi dùng bữa, nhanh chóng giải quyết đồ ăn mà đàn chị để phần, sau đó mới ngồi nghỉ ngơi trên hành lang.
Vào giờ này, có một số người sẽ về nhà. Bởi vậy mà giữa trưa, võ quán yên tĩnh vô cùng, không hề phù hợp với cảnh ngựa xe như nước ở bên ngoài.
Thường Mạn đang do dự có nên xin Thường Viễn Quốc cho nghỉ dài hạn hay không thì Phương Hằng Diễn đã cầm hai chai nước khoáng ngồi xuống bên cạnh cậu. Thường Mạn vội vàng hoàn hồn, "Đại sư huynh."
"Nói đi, sáng nay xảy ra chuyện gì vậy?" Phương Hằng Diễn cầm một chai nước khoáng trong số đó đưa cho Thường Mạn.
Thường Mạn gãi gãi đầu, "Cũng không có gì... Thật ra là bạn học hồi cấp 3 của em, nó... Nhà nó gần đây phát sinh vài chuyện mà chẳng ai giúp được cả. Em thấy em với nó quan hệ cũng không tệ lắm nên..."
"Nói dối." Phương Hằng Diễn nhẹ nhàng gõ đầu Thường Mạn một cái, "Em nghĩ anh sẽ tin à, vậy mà còn định lừa thầy?"
Thường Mạn nhụt chí nói: "Thực ra thì... Em muốn sang thành phố kế bên mấy ngày."
Phương Hằng Diễn uống một ngụm nước, không đáp.
"Chuyện này cũng không được sao?" Thường Mạn kinh ngạc hỏi.
"Vậy là em có việc bận nên vài ngày tới không thể đến võ quán?" Phương Hằng Diễn trực tiếp hỏi.
Thường Mạn giật mình, "...Vâng."
Phương Hằng Diễn gật đầu, "Được rồi, anh đã biết. Buổi tối lúc tan tầm em cứ đi đi. Anh sẽ chuyển lời cho thầy giúp em."
Cũng không biết Phương Hằng Diễn làm thế nào thuyết phục được Thường Viễn Quốc. Tới tối, lúc vòng eo mạnh mẽ của Thường Mạn đang xen lẫn trong đám người cùng nhau đi ra ngoài, Thường Viễn Quốc đột nhiên gọi cậu lại, còn đưa cho cậu một tấm thẻ ngân hàng để cậu yên tâm làm việc.
Đầu Thường Mạn đầy mịt mờ nhận thẻ, liếc sang vẻ mặt tươi cười của Phương Hằng Diễn.
...Sao cậu lại cảm thấy phía sau Đại sư huynh có một cái đuôi hồ ly đang vung vẩy nhỉ?
Tóm lại, Thường Viễn Quốc bị Đại sư huynh thu phục. Tảng đá lớn trong lòng Thường Mạn rốt cuộc cũng được buông xuống hoàn toàn, cậu vui vui vẻ vẻ phóng xe về chỗ Chử Nhạn La.
Vào đến cửa, Thường Mạn còn cố ý nhìn đồng hồ. Vừa qua bảy rưỡi, chắc là Chử Nhạn La còn chưa về, dì Văn hẳn là chưa đi, thuận tiện nhắc nhở một tiếng, đừng báo với Chử Nhạn La rằng cả ngày hôm nay mình không có mặt.
Nhưng lúc Thường Mạn bước vào phòng khách, vừa tập trung quan sát thì nụ cười trên mặt cậu ngay tức khắc cứng đờ.
Dì Văn đứng bên cạnh sô pha nhìn thoáng có phần lớn tuổi, mái tóc hơi hoa râm. Dì thấy Thường Mạn thì gật gật đầu, định chào hỏi một tiếng.
Trên sô pha, Chử Nhạn La thong thả giơ tay tắt TV, không nói lời nào nhìn về phía Thường Mạn.
Khoé miệng Thường Mạn giật giật, cậu cười xấu hổ, "Ờm, Nhị thiếu, anh trở về sớm ghê..."