Không Nói Mà Dụ

Chương 35: Xem nhà

Thẩm Hi dậy thật sớm, thậm chí vừa mở mắt liền lập tức tỉnh táo, suy nghĩ hiện ra đầu tiên chính là hôm nay muốn đi xem phòng. Hắn xoay người qua bên cạnh lay Chu Ngôn Dụ, Chu Ngôn Dụ cũng theo đó tỉnh dậy. Thẩm Hi thích nhất chính là bộ dạng mê mang lúc mới tỉnh ngủ của Chu Ngôn Dụ, bất quá niềm vui này thật ngắn ngủi, ngay sau đó ánh mắt Chu Ngôn Dụ liền thay đổi biểu hiện rõ rằng anh đã hoàn toàn tỉnh táo. Thẩm Hi cũng không muốn tốn thêm thời gian lăn lộn trên giường nữa, đối Chu Ngôn Dụ nói.

"Cùng anh cả ăn bữa sáng trước đã, ăn xong liền lái xe đi Lan Hinh Uyển".

Chu Ngôn Dụ vô điều kiện đồng ý, anh ngồi dậy đeo lên mắt kính nói.

"Em qua phòng bên cạnh tắm".

Thẩm Hi nhìn theo Chu Ngôn Dụ rời đi, trước nhắn cho Thẩm Kỳ một tin rồi mới xuống giường vào phòng tắm. Động tác của hai người vô cùng nhanh chóng, nửa giờ sau đã lái xe ra khỏi khu nhà chạy thẳng đến nhà của Thẩm Kỳ. Khu nhà của Thẩm Kỳ cùng Lan Hinh Uyển vừa vặn tiện đường, cho nên Thẩm Hi mới đồng ý qua đón người. Lúc bọn họ đến, Thẩm Kỳ cũng vừa mới ngồi vào bàn của tiệm hoành thánh ở khu nhà bên cạnh. Chu Ngôn Dụ lái xe đi đổ, sau đó hai người cùng bước vào tiệm, trên bàn đã được dọn lên rất nhiều món ăn.

"Nhìn xem đã đủ hay chưa, không đủ thì gọi thêm vài món nữa".

Mỗi người một chén hoành thánh tôm thịt lớn, hai bát canh, một đĩa bánh hành chiên. Thẩm Hi vừa ngồi xuống vừa xua tay nói đủ rồi, không nhịn nổi liền bắt đầu hỏi anh cả về tình hình của Lan Hinh Uyển. Hiếm khi Thẩm Kỳ thấy Thẩm Hi có bộ dáng gấp gáp đến như vậy, anh cả suy tư nhìn thoáng qua Chu Ngôn Dụ. Chu Ngôn Dụ tháo mắt kính xuống, uống trước một ngụm canh hoành thánh, thong thả ung dung mà dùng bữa.

"Mấy căn phòng anh giới thiệu cho hai đứa an ninh đều rất cao, nói không phải tự kiêu chứ nếu hai đứa còn không vừa lòng thì ở nội thành không thể tìm được nhà ở đâu".

Thẩm Kỳ liền cười nói.

"Này thì em tin, bất quá chỉ sợ kỳ vọng của em quá cao thôi".

Đúng là càng chuyên nghiệp ánh mắt sẽ càng khắc khe, hơn nữa bản thiết kế so với thực tế luôn có độ chênh lệch nhất định. Tối qua, dù Thẩm Hi cực kỳ hưng phấn nhưng cũng không đi tìm xem tư liệu về Lan Hinh Uyển, chủ yếu vẫn là cảm thấy xem rồi sẽ đặt ra kỳ vọng quá cao. Nhưng anh cả nhà mình tự tin như vậy, Thẩm Hi lại cảm thấy kỳ vọng cao một chút hẳn là không có vấn đề gì.

"Ha ha, yên tâm đi, anh cả em làm ông chủ trong ngành địa ốc lâu như vậy rồi chút tự tin này vẫn là phải có".

Thẩm Kỳ lớn hơn Thẩm Hi năm tuổi, khi còn nhỏ ước mơ là làm phi công. Tố chất thân thể của anh cả rất tốt, đáng tiếc thị lực lại không đạt tiêu chuẩn, bất quá hiện tại anh cả đã xin được giấy phép lái máy bay, loại giấy phép này cũng có yêu cầu về thị lực nhưng so với phi công chuyên nghiệp thì thấp hơn một chút. Vừa đến kỳ nghỉ phép dài hạn Thẩm Kỳ liền chạy đi lái máy bay, người Thẩm gia ai ai cũng biết. Chỉ là kỳ nghỉ của anh cả cũng không nhiều, công việc bận rộn nhưng bận rộn như vậy mới có thể kiếm ra tiền, lái máy bay một lần chi phí không hề rẻ so với cưới vợ còn muốn đắc hơn mấy lần.

"Anh cả đã nói như vậy em đây lại càng chờ mong".

Thẩm mỹ của anh cả Thẩm Kỳ có chút phục cổ, chẳng hạn đến tận bây giờ anh cả vẫn còn dùng điện thoại bấm phím, nói ra thì nghe xưa cũ vậy thôi chứ linh kiện bên trong chiếc di động đó đều là hàng vô cùng cao cấp. Lại như Thẩm Kỳ đang cất giữ một con xe 540KSR sản xuất năm 1937 vẫn còn hoạt động tốt. Trên thực tế, dòng xe này đã được xếp vào hạng lão làng, năm ấy chỉ sản xuất tổng cộng hai mươi sáu chiếc nhưng cho tới bây giờ chỉ có sáu chiếc vừa ráp xong lốp xe, theo Thẩm Kỳ nói mình chính là một trong sáu người chủ sở hữu đó. Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ cũng đã từng đến thăm nhà của Thẩm Kỳ rồi, ấn tượng sâu sắc nhất với hai người là chiếc máy quay đĩa đặt trong phòng khách cùng máy đánh chữ ở thư phòng. Trừ hai thứ này ra, Thẩm Kỳ còn là một người cuồng sưu tầm, trong nhà đâu đâu cũng thấy các loại tạp chí, thư từ cùng mô hình các loại. Theo lý mà nói địa ốc với kiến trúc không liên quan gì đến nhau, Thẩm Kỳ cùng lắm chỉ tham gia vào khâu xét duyệt. Nhưng Chu Ngôn Dụ lại thoáng nhớ tới Lan Hinh Uyển cũng mang phong cách phục cổ, trong lòng anh thầm nghĩ không chừng anh cả tự tin như vậy chính là vì lý do này đây.

Sau đó trong bữa sáng cũng không tiếp tục bàn về vấn đề này nữa mà chuyển qua Thẩm Kỳ bàn bạc với bọn họ vấn đề hầm rượu, nhắc cho hai người nhớ khi nào rảnh rỗi nhớ đến lấy rượu. Vũ khí, rượu, xe, máy bay là những thứ Thẩm Kỳ yêu thích. Ăn xong sớm một chút, Thẩm Kỳ lái xe đến Lan Hinh Uyển. Chưa đến mười phút, xe đi qua một đường hầm không dài lắm sau đó quẹo cua liền thấy ngay một khu nhà màu lục đỏ. Lối vào Lan Hinh Uyển có một con dốc thấp, những cây tuyết tùng cùng cây bách một hàng lại một hàng đan xen vây xung quanh dãy phòng ở, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một góc phòng ốc. Mùa thu lá phong sớm đã trở nên đỏ rực, chen giữa rừng cây nhìn đẹp mắt vô cùng.

Đường đi bị bóng cây hai bên bao phủ thoạt nhìn có vẻ đặc biệt bí ẩn. Chạy tới nửa đường là đến phòng bảo vệ khu nhà, Thẩm Kỳ chỉ cần lộ mặt liền được đi qua. Sau đó ba người tiến quân thần tốc chạy vào Lan Hinh Uyển. Thẩm Hi nâng má nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi tiến vào khu nhà cảm giác đầu tiên chính là yên tĩnh. Có thể là vì những cây tùng bách cao lớn làm người ta cảm thấy nơi này cổ xưa trầm tĩnh, vô cùng an ổn. Vì vậy ấn tượng đầu tiên của Thẩm Hi đối với Lan Hinh Uyển rất không tồi, mà lúc hắn nhìn thấy xe chạy vòng qua một hồ nước lớn mắt lại càng sáng lên. Hắn thích những nơi rộng rãi như vậy, nhìn vào làm lòng người ta nhẹ đi không ít.

"Nơi này có thể đậu được du thuyền không?".

"Được, chúng ta mời chuyên gia sửa lại".

"Như vậy rất tốt, để không chẳng ai dùng đến sẽ rất lãng phí".

"Trong hồ còn nuôi vài con cá, đến lúc đó có thể đi câu, cũng có người chuyên môn thu cá bán lại cho hộ gia đình".

Thẩm Kỳ lại nói. Thẩm Hi lần đầu tiên nghe được trong khu nhà còn cung cấp hải sản, cười nói.

"Này cũng không tồi, coi như tự cung tự cấp".

Trong khi trò chuyện xe đã chạy sâu vào trong khu nhà, hồ nước kia lớn thật sự, mặt hồ yên tĩnh, đồng thời các con đường sỏi đá đều có cây cối vây quanh, nhìn qua thật giống một công viên rừng rậm lại có thể xem như một làng du lịch. Nhưng nơi này lại cố tình bị Thẩm Kỳ khai phá thành một khu nhà phố, cũng chẳng biết anh cả suy nghĩ thế nào. Nói tóm lại, Thẩm Hi thật sự chia từng nghĩ tới một khu nhà có được phong cảnh đẹp đến như vậy, ngay cả hắn còn không kìm được mà líu lưỡi nói.

"Anh cả, mua được nơi này quá hời rồi".

Thẩm Kỳ cười.

"Đương nhiên, bất quá những người mua được nơi này cũng không để ý lắm đến món hời này đâu. Em nói đúng không?".

"Cũng đúng, nơi này mọi thứ đều rất tốt, đã bán xong rồi sao?".

"Ừ, còn dư lại năm căn, bất quá tổng cộng cũng chỉ có ba mươi căn".

"Khó trách em ít nghe nói về Lan Hinh Uyển này, ba mươi căn phòng ở căn bản là không cần tuyên truyền, chỉ cần có một nhóm nhỏ người biết là liền bán hết".

"Năm căn còn lại có ba căn chính là phòng thô em muốn, anh vốn dĩ liền suy nghĩ giữ lại cho em xem thử, nếu thích thì chọn xong rồi thiết kế cho tốt".

"Thấy qua phong cảnh nơi này trong lòng em cũng có chút lay động rồi".

Đi qua hồ nước cùng mấy căn phòng bên ngoài, hắn đại khái nắm được khu nhà này lấy phong cách phục cổ kiêm nông thôn làm chính, có ba tầng lầu đỉnh nhọn cùng gác mái. Lầu một cửa sổ sát đất sáng trong, có vẻ trong phòng cũng vô cùng thông thoáng rộng rãi.

"Vậy thì không thể tốt hơn, chúng ta vào trong luôn đi, xem căn phòng đầu tiên".

Thẩm Kỳ nói. Thẩm Hi liên tục gật đầu đồng ý.

...

Toi để ý chị tác giả rất là thích miêu tả phong cảnh của các khu nhà luôn, từ Thẩm Trạch đến Lan Hinh Uyển khu nào lối vào với đường đi cũng thơ ơi là thơ 🤩🤩🤩.