Không Nói Mà Dụ

Chương 30: Đi La Mã

Thẩm Hi cầm sách nhưng lại chẳng đọc được chữ nào. Lúc còn học đại học hắn đã từng đến La Mã, học kiến trúc La Mã. Đây là một môn có trong chuyên ngành của hắn, giảng viên đứng lớp vì muốn sinh viên có thêm nhiều trải nghiệm nên đã tổ chức một chuyến đi thực tế. Trước đó hắn vì tình trạng thân thể vẫn luôn không tham gia, cũng căn bản không nói với Chu Ngôn Dụ, bất quá cuối cùng vẫn là bị Chu Ngôn Dụ biết được rồi lôi kéo hắn tiến đến báo danh. Sau đó Chu Ngôn Dụ tự bỏ tiền đi chung với hắn.

Bọn họ nói qua một chút tình huống với giảng viên, liền không cần đi theo tất cả lịch trình dày đặc như các bạn học khác. Thật ra thân thể của hắn cũng không phải hoàn toàn không thể ngồi máy bay, chỉ là nếu muốn rời nhà yêu cầu chăm sóc lại quá nhiều. Bao gồm nghỉ ngơi đầy đủ, ăn cơm đúng giờ, ngủ đủ giấc, vì không muốn làm phiền người khác nên hắn rất ít khi đi đâu một mình mà nhất là đi xa. Nhưng nếu có Chu Ngôn Dụ ở bên thì lại khác, hắn thậm chí còn cảm thấy chỉ cần có Chu Ngôn Dụ ở bên hắn liền sẽ an tâm, an tâm đến mức dù có đi đến nơi xa xôi thế nào cũng không còn là vấn đề nữa.

Kỳ thật cũng là vì có Chu Ngôn Dụ, tình trạng thân thể của Thẩm Hi mới dần tốt hơn, nếu không người trong nhà cũng sẽ không đồng ý cho hắn xuất ngoại du học. Từ nhỏ hắn đã không giống những đứa trẻ khác, mỗi một ngày của hắn đều giống như ngày cuối cùng được sống. Bởi vậy đối với những thứ mình thích phải nổ lực hết sức, không chỉ chính hắn, Chu Ngôn Dụ mà thậm chí là tất cả người nhà của hắn đều sẽ vì sự yêu thích của hắn mà tận lực. Chỉ cần là thứ hắn thích mọi người sẽ dùng tất cả mọi giá thỏa mãn hắn, không muốn hắn lúc còn sống phải lưu lại bất kì điều tiếc nuối nào.

Đã từ lâu, Thẩm Hi bắt đầu vì chuyện này mà đem một phần cảm kích giấu tận đáy lòng. Hắn cũng không sống trong nơm nớp lo sợ, hắn muốn cho Chu Ngôn Dụ cùng người nhà của hắn, những người luôn quan tâm đến hắn một sự đền đáp. Hắn sẽ đem hết thảy tình cảm cùng điều mình mong đợi chia sẻ cho đại gia đình, làm người xung quanh đều biết hắn đang sống rất tốt, vừa vui vẻ vừa hạnh phúc. Suy nghĩ của hắn dao động, ngước mắt nhìn Chu Ngôn Dụ đang nghiêm túc xem màn hình, bỗng nhiên mở miệng nói.

"Anh còn nhớ Ian không?".

Chu Ngôn Dụ nghe vậy ngẩng đầu, không cần suy nghĩ trả lời.

"Nhớ rõ, là người bạn học sau khi tốt nghiệp đã trở về La Mã. Em muốn đi tìm hắn?".

Khi một người đang chú tâm vào một việc, đột nhiên xuất hiện một sự việc khác cắt ngang ít nhất phải cần hai giây để phản ứng lại. Nhưng Chu Ngôn Dụ từ trước đến nay đều không cần, bởi vì dù cho đang là lúc nào hay đang ở đâu thời thời khắc khắc Chu Ngôn Dụ đều lưu lại trên người Thẩm Hi tám phần để ý, chỉ cần Thẩm Hi làm ra một chút hành động nhỏ anh cũng có thể phản hồi lại ngay lập tức.

"Đã liên lạc trước với hắn rồi, hắn nói phải chiêu đãi chúng ta thật tốt, tận lực làm hết lễ nghĩa của chủ nhà".

Thẩm Hi nói.

"Đó là đương nhiên, nhiều năm không gặp hắn vẫn hiếu khách như vậy".

"Mua chút đặc sản mang qua cho hắn đi, anh hẹn lịch kiểm tra cho em vào ngày nào?".

Trước khi đi xa, Thẩm Hi phải kiểm tra qua thân thể một lần, chủ yếu là các chỉ số. Không đi xa Thẩm Hi cũng vẫn luôn đúng hạn đến bệnh viện kiểm tra, nhiều năm qua tình trạng thân thể hắn vẫn luôn ổn định, bởi vậy kiểm tra chỉ là theo quy định mà thôi.

"Thứ hai".

"Vậy kiểm tra xong rồi đi mua".

Vé máy bay đã chuẩn bị tốt từ mấy ngày trước, quyết định khởi hành vào cuối tháng. La Mã mang khí hậu Địa Trung Hải, tháng chín đến tháng mười là thời gian đẹp nhất ở La Mã, bởi vậy Thẩm Hi mới muốn đến đây vào tháng mười. Sau khi Thẩm Hi nói xong, Chu Ngôn Dụ liền đem chuyện này ghi vào lịch trình làm việc.

"Có chỗ nào ở La Mã đặc biệt muốn đi không?".

Thẩm Hi hỏi Chu Ngôn Dụ, hắn biết hỏi như vậy cũng bằng thừa bởi vì thông thường hắn đi đâu Chu Ngôn Dụ sẽ đi theo đó. Nhưng mỗi lần ra ngoài Thẩm Hi vẫn muốn hỏi trước như vậy, mà đối với câu hỏi này Chu Ngôn Dụ vạn lần chỉ trả lời "Không có". Từ thời còn đi học, hắn đã nhiều lần nói với Chu Ngôn Dụ mọi chuyện không cần đều lấy hắn làm trung tâm, lần nào Chu Ngôn Dụ cũng đáp ứng nhưng lại chẳng để trong lòng, điển hình của "Bằng mặt không bằng lòng" chính là nói đến quan hệ của bọn họ. Chu Ngôn Dụ thích cái gì đều không cố tình giấu giếm, cho nên sau này Thẩm Hi cùng dần dần hiểu ra trên cơ bản Chu Ngôn Dụ nói không có chính là không có, đồ vật anh thích cũng không nhiều, gần như toàn bộ thể xác cùng linh hồn đều đặt hết trên người Thẩm Hi. Cho tới bây giờ, Thẩm Hi cũng đã sớm hình thành thói quen, càng sẽ không làm ra vẻ. Có thể được Chu Ngôn Dụ hết sức hết lòng đối đãi như vậy chính là phúc phận cả đời này của Thẩm Hi.