Mang Thai Ngoài Ý Muốn

Chương 42: Sinh con

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xét thấy thái độ nhận sai của Ôn Nhiên rất thành khẩn, Thẩm Minh Xuyên từ trên xuống dưới nhanh chóng thỏa mãn, vì vậy mà rộng lượng bỏ qua trang này, không tính toán tiếp chuyện Âu Dương Tấn nữa.

Nhưng thái độ về chuyện hỗ trợ vận doanh thì hắn lại cực kì kiên quyết, Âu Dương Tấn lúc mềm lúc rắn mà đàm phán vài lần, nhưng đều không đạt được hiệu quả gì, cuối cùng xét thấy kỳ hạn công trình không đợi người, không dám chậm trễ nữa, hạng mục này không thể làm gì khác là phải tiến hành theo hợp đồng trước đó, chính bọn họ tự giải quyết.

Ôn Nhiên cảm thấy gần đây Thẩm Minh Xuyên cực kì bộc phát sự hăng hái, cũng không biết có phải sự chờ đợi dài đằng đẵng sắp kết thúc, rốt cuộc cũng công đức viên mãn trở thành ba ba, hay là bởi vì những chuyện khác.

Thế nhưng hắn thì dễ chịu, chứ Ôn Nhiên lại chẳng cảm thấy tốt chút nào.

Gần đến đến thời gian sinh, chân của Ôn Nhiên bắt đầu hơi bị phù, thoạt nhìn cứ trông như móng heo vậy, ấn xuống một cái nửa ngày thịt ở chân chưa đẩy về chỗ cũ.

Mặc dù bác sĩ nói không có việc gì, hiện tượng đấy thường chỉ xảy ra ở tay và chân, nằm nghỉ ngơi nhiều là được, cứ nâng chân lên một cách thích hợp cũng giúp cải thiện việc cung cấp máu cho nhau thai, giảm bớt hiện tượng phù.

Nhưng Ôn Nhiên lại lo rằng đến ngày thứ hai thì khuôn mặt đẹp đẽ của mình sẽ phù thành đầu heo mất.

Vậy thì quá là hủy hoại dung nhan rồi.

May mà cái loại lo lắng đó cũng không phát sinh, nhưng còn cách ngày dự sinh nửa tháng nữa thôi, sức khỏe của Ôn Nhiên đã chẳng có cách nào mà chống chọi để tiếp tục đi làm tại công ty nữa, không thể làm gì khác là nằm ngốc ở nhà.

Thẩm Minh Xuyên tận lực bớt chút thời gian ở nhà cùng cậu, ba mẹ Thẩm cũng bớt thời gian tới thăm họ, nhưng nhóc kia lại chẳng có bất cứ động tĩnh gì.

"Sao lại giày vò giống như tiểu yêu tinh thế không biết, mãi chẳng chịu ra." Ôn Nhiên nhìn chằm chằm bụng mình, mặt mày ủ dột nói.

"Còn chưa tới ngày dự sinh mà em," Thẩm Minh Xuyên thấy dáng vẻ không nhẫn nại của Ôn Nhiên, biết là cậu khó chịu, hắn liền giúp cậu nhẹ nhàng xoa cái eo mà mình cũng có liên lụy tới kia, "Em nhịn một chút, sẽ nhanh thôi."

Ôn Nhiên quay đầu lại, không lưu tình chút nào mà cắn bả vai hắn một cái: "Còn muốn đứa thứ hai thì anh cứ chờ tới kiếp sau đi, em không muốn chịu tội thêm lần nữa đâu."

Thẩm Minh Xuyên tốt tính cứ để mặc cậu gặm cắn cái áo sơ-mi giá trị xa xỉ của mình, dỗ dành cậu: "Được, được, bọn mình tạm thời không suy nghĩ đến chuyện đứa thứ hai nữa, trước tiên cứ nuôi dưỡng tốt bé cưng này đã."

"Em muốn ăn tôm hùm đất."

"..." Vẫn còn chưa quên vụ này nữa, Thẩm Minh Xuyên dở khóc dở cười, tiếp tục tốt tính dỗ dành, "Em nhịn mấy ngày nữa, nhịn vài ngày... a."

Người nào đó coi vai hắn trở thành tôm hùm đất mà cắn.

Dì Trần đã thành công thăng cấp từ người giúp việc theo giờ thành người giúp việc dài hạn, ở lại nhà bọn họ, chăm lo ăn uống sinh hoạt cho đôi phu phu hai người. Là một người từng trải, bà rất có kinh nghiệm mà nhìn bụng Ôn Nhiên: "Sắp rồi, chỉ tầm mấy ngày nữa thôi."

Mấy ngày sau đó liền trở nên cực kì gian nan.

Ôn Nhiên không có việc gì làm, cậu lấy một món đồ chơi có bộ lông rất dài từ trong phòng đứa nhóc chưa ra đời này, chẳng có việc gì liền bứt đám lông ấy, cứ thế bứt vài ngày, bứt đến độ cái đồ chơi ấy trọc lốc, cái thằng nhãi con này vẫn chưa chịu tìm cách đi ra ngoài.

Ôn Nhiên muốn nổ tung.

Vốn dĩ mấy hôm trước đã tới ngày dự sinh, họ thu dọn đồ đạc đi vào viện đợi, chờ tới lúc tiểu tổ tông này chịu ra ngoài, nhưng có thể là vì tiểu tổ tông tính cách chậm chạp, cọ tới cọ lui vẫn chưa chịu ra, Ôn Nhiên ngại nằm viện phiền phức, thế là họ lại về nhà.

Tình trạng này của cậu khiến Thẩm Minh Xuyên rất lo lắng, tính cách của Ôn Nhiên luôn theo thiên hướng ôn hòa, thỉnh thoảng có phát điên thì cũng rất có chừng mực, chưa bao giờ giống như bây giờ.

Bác sĩ nói rằng không có vấn đề gì, nóng nảy là hiện tượng bình thường trước khi sinh, đừng để cậu phải nghĩ quá nhiều về đứa bé, có thể làm những chuyện khác như đi dạo tản bộ, phân tán một chút lực chú ý.

Sáng sớm hôm nay, Ôn Nhiên mở mắt ra đã thấy Thẩm Minh Xuyên đang mặc quần áo ----- chính là bộ quần áo tình nhân mà hai người mua lần trước. Cậu dụi mắt hỏi hắn: "Anh đi đâu mà lại mặc thế vậy?"

"Em dậy rồi à," Thẩm Minh Xuyên vừa thấy cậu tỉnh dậy, liền chỉnh lại quần áo rồi nói, "Anh đưa em ra ngoài giải sầu."

Giải sầu! Ôn Nhiên ở nhà nhiều đến độ nấm mọc đầy người – vừa nghe thấy hai chữ ấy liền lên tinh thần hẳn: "Đi đâu thế!"

"Giờ em đứng lên đánh răng rửa mặt ăn sáng, rồi chúng ta đi."

Làm thần bí như vậy, Ôn Nhiên lại càng thêm tràn đầy hiếu kỳ, quyết đoán rời giường.

Ôn Nhiên vốn tưởng là Thẩm Minh Xuyên chỉ dẫn mình đi đến mấy khu gần đó đi dạo, kết quả lại ngoài dự đoán, Thẩm Minh Xuyên đánh xe ra, đưa cậu tới một sơn trang nghỉ dưỡng rất nổi tiếng ở ngoại thành.

Sơn trang được xây dựng ngay bên cạnh hồ, địa thế rộng lớn, mỗi một căn biệt thự nghỉ dưỡng đều có sân thượng (1), bể bơi, vườn hoa ở phía sau, có thể hưởng thụ những hoạt động thanh nhàn như tắm nắng, du ngoạn hồ, bơi lội. Đây là khu thắng cảnh nghỉ dưỡng hiếm hoi ở thành phố B nơi mỗi tấc đất là tấc vàng.

"Ây, không phúc hậu nha Thẩm tổng, lúc em chưa bầu to như quả bóng, sao anh không dẫn em tới cái nơi hưởng thụ tốt đẹp này hả?"

Thẩm Minh Xuyên đáp: "Nếu em thích, chờ em sinh xong thì mình lại tới đây chơi."

"Thôi đừng. Nơi như thế này thì chỉ tới một lần là đủ rồi, còn không bằng ra nước ngoài nghỉ dưỡng."

"Ừm," Thẩm Minh Xuyên rất nghiêm túc gật đầu, nói, "Anh cũng muốn hưởng tuần trăng mật."

Trước đây tuần trăng mật của họ là ở một hòn đảo tư nhân tại nước ngoài, khi đó quan hệ giữa hai người đến bạn bè còn chẳng phải, có thể tưởng tượng được tuần trăng mặt ấy xấu hổ tới mức nào.

May mà đó là đảo nhỏ tư nhân, ở quanh căn biệt thự họ thuê chẳng có một bóng người, người phục vụ sinh hoạt cho họ cũng là người nước ngoài, cho nên không cần phải làm bộ làm tịch trước mặt họ, hai người cứ tự làm việc của mình suốt một tuần trăng mật giả thật dài.

"Anh đó, trong đầu chỉ toàn biết tính toán mấy chuyện tốt đó thôi!"

Thẩm Minh Xuyên bật cười: "Là một người công dân tốt của chế độ Chủ nghĩa xã hội, chẳng lẽ trong đầu anh lại đi tính toán mấy chuyện xấu."

"Hứ." Ôn Nhiên xì một hơi từ mũi ra tỏ vẻ khinh thường.

Thẩm Minh Xuyên đưa tay ra xoa xoa đầu cậu.

Giờ Ôn Nhiên đang ở bộ dạng này thì cũng chẳng thể có được hoạt động vui chơi mạnh bạo gì, chỉ có thể ngồi trên ghế bên bờ cát và uống những trái dừa tươi mát được vận chuyển bằng đường hàng không từ Hải Nam về đây, cậu nhìn người đàn ông của mình cứ như cá heo đang bơi với một vóc dáng thật sự hoàn mỹ.

Giống như cố ý biểu diễn, Thẩm Minh Xuyên liên tiếp bơi vài vòng, dáng người cường tráng, như cá gặp nước, dáng bơi cực kì đẹp.

"Chim Công."

Ôn Nhiên nhìn một hồi, bình luận một câu, nhưng hình như cái từ này không thích hợp lắm với Thẩm tiên sinh anh minh thần võ.

"Cơ mà chim Công đực thì sẽ không xòe đuôi"

Ôn Nhiên sửa lại đánh giá.

À, nhưng hình như chim Công cái mới không xòe đuôi chứ nhỉ. (*)

(*) Vào thời kì sinh sản tầm tháng 3,4 hàng năm, chim Công đực sẽ xòe đuôi để thu hút bạn tình.

Buổi chiều bọn họ đi thuyền để du ngoạn hồ, bây giờ là mùa hè nóng bức, người bình thường đều muốn chỉ ở trong nhà nằm điều hòa chứ chả muốn ra khỏi cửa.

Thế nhưng mấy cái thuyền ở các khu nghỉ dưỡng thì luôn có những biện pháp giải quyết rất tài tình. Ở đuôi của con thuyền gỗ màu đỏ này có làm một khoang nhỏ, bên trong khoang thuyền được bày biện rất khéo léo, còn có một chiếc điều hòa nhỏ chạy bằng động cơ. Con thuyền nhỏ du đãng ở bãi cỏ lau dài bên hồ, ở phía trong khoang thuyền có một tấm kính trong suốt có thể thưởng thức được cảnh trí bên ngoài, vô cùng thư thái và dễ chịu.

Lúc này Ôn Nhiên mới cảm thấy được sự nôn nóng do ngày dự sinh sắp tới gần mang lại đã được san bằng đi một chút.

Cậu thật sự sắp bị giày vò đến chết rồi mà.

Suốt 10 tháng mang thai lâu như vậy đều kiên nhẫn được, đến thời khắc mấu chốt rồi, lại như có một loại cảm giác không thể nào nhẫn nhịn nổi nữa.

"Người lái thuyền nói ở đây có thể câu được tôm hùm đất hoang mà em thích ăn đấy, bây giờ sắc trời vẫn còn sớm, bọn mình dừng ở đây câu một ít tôm hùm đất nhé?"

"Em cũng có được ăn đâu." Ôn Nhiên cực kì có oán niệm đối với ba chữ "tôm hùm đất".

"Anh sẽ bảo đầu bếp xử lý sạch sẽ, rồi cho phép em ăn mấy con." Thẩm Minh Xuyên "rủ lòng từ bi" nói.

Ôn Nhiên lập tức phấn khởi hẳn: "Thế thì anh mau đi chuẩn bị cần câu đi."

Mui của thuyền này không lớn, không thể thi triển được, Thẩm Minh Xuyên phải ra ngoài câu, Ôn Nhiên ngồi chờ bên trong chán muốn chết lại đột nhiên cảm nhận được một trận co rút đau đớn.

Cơn đau ấy đến không hề báo trước, nó quá xa lạ làm cho người ta không thích ứng nổi, Ôn Nhiên vỗ vào đùi, mẹ nó rốt cuộc cũng tới rồi.

"Thẩm Minh Xuyên."

Ôn Nhiên bị đau đến lợi hại, ôm bụng gọi người.

Nhưng rõ ràng cái người vẫn luôn đáng tin cậy ấy, đã gọi vài câu mà lúc này vẫn chưa thấy đâu.

Mẹ nó hiệu quả cách âm của cái khoang thuyền này quá tốt rồi!

Chết tiệt, vì sợ phóng xạ của di động nên điện thoại cũng không mang theo.

Cái cảm giác không có ai bên cạnh làm tim của Ôn Nhiên đập liên hồi sợ hãi và bất lực, cậu cố nén cơn đau, đưa tay lên gạt đổ hết đồ đạc ở hai bên, những thứ ở trên giá cứ thế mà rơi tạo thành tiếng động, rơi đầy cả đất.

Thẩm Minh Xuyên ở bên ngoài đang chuẩn bị cần câu.

Kết quả là cái cần câu này có lẽ đã để quá lâu nên không dùng được, hoặc là có thể vì sử dụng quá nhiều, không thể nào rút được cái vỏ bao của cần câu, quan trọng là vốn dĩ bọn họ không định đi câu cho nên chỉ có đúng một cái cần này. Thẩm Minh Xuyên không thể làm gì khác hơn là mang cái cần này đi sửa lại.

Nhưng cũng không rõ vì nguyên nhân gì, trong lòng của Thẩm Minh Xuyên cứ cảm thấy không yên, hình như là sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Người lái thuyền tiếp lời hắn: "Vợ của ngài bao giờ thì lâm bồn?"

"Ừm, cũng phải mấy ngày nữa."

"Ngài thật là có phúc khí."

"Cảm ơn."

"Để tôi xem..."

[Loảng xoảng]

Người lái thuyền còn chưa nói hết câu, họ đã nghe mơ hồ tiếng đồ vật gì đó rơi xuống đất, Thẩm Minh Xuyên đứng bật dậy vội vàng đi vào bên trong khoang thuyền, hắn vừa mở cửa đã thấy Ôn Nhiên đau đến túa mồ hôi lạnh thì cực kì hoảng sợ.

Đây là sắp sinh rồi.

"Anh lái thuyền, phiền anh mau quay lại, nhanh lên một chút!"

"A, được được."

Thẩm Minh Xuyên lại phân phó cho tài xế chờ đón họ tại bến tàu, đồng thời thông báo cho bên bệnh viện phải chuẩn bị sẵn sàng, hắn sẽ đưa người qua.

Phân phó đâu vào đấy hết rồi, Thẩm Minh Xuyên để Ôn Nhiên tựa ở trong l*иg ngực mình, thay cậu lau đi hết mồ hôi túa trên trán: "Sớm biết ngày hôm nay sẽ sinh thì đáng lẽ anh không nên đưa em ra ngoài thế này."

"Anh đừng lo." Ôn Nhiên cười nói, "Đau bụng khi sinh thì chỉ có một khoảng thời gian thôi, nói không chừng thằng nhóc này chỉ là sét đánh trời quang chứ không mưa (*)."

(*) Nguyên gốc "打雷不下雨": Ý chỉ là ồn ào nhưng không có hành động thực tế. Mà Ôn Nhiên muốn nói là có thể chỉ đau thế này nhưng bé con sẽ ra đời sớm chứ không bị dai dẳng đau.

Ôn Nhiên nghe nói có người bị đau đến mấy ngày liền mà vẫn không sinh nổi, vậy thì mệt mỏi lắm.

Thẩm Minh Xuyên nắm lấy tay cậu, đưa lên môi hôn: "Vất vả cho em rồi."

Cả người lái thuyền và tài xế đều cực kì cố gắng, thế nhưng cũng phải hơn một tiếng sau mới tới được bệnh viện. Ôn Nhiên đã đau đến nỗi mặt mũi tái nhợt, chẳng còn sức đâu để nói chuyện.

Bên phía bệnh viện đã sớm chuẩn bị xong, vừa thấy Thẩm Minh Xuyên ôm người tới thì liền lấy băng ca cứu thương qua đón rồi đẩy đi.

Nói là sắp sinh, nhưng thực ra cũng không phải là sẽ sinh ngay lập tức. Bác sĩ bảo Thẩm Minh Xuyên thay quần áo cho cậu, rồi lại dặn hắn cho Ôn Nhiên ăn chút gì đó để cậu lấy lại sức.

Trong khoảng thời gian này, cơn đau lại ngừng lại một lúc, khiến cho Ôn Nhiên tưởng rằng nhãi con ấy thay đổi chủ ý lại không muốn ra nữa, may mà bác sĩ nói đó là hiện tượng bình thường, vậy là cậu tranh thủ nhân cơ hội này ăn cơm, còn tắm rửa một cái.

Đến 10 giờ tối, Ôn Nhiên rốt cuộc cũng vào phòng sinh.

Thẩm Minh Xuyên không được phép đi vào, Ôn Nhiên bày tỏ sợ là bản thân lúc sinh sẽ trông rất khó coi, không muốn bị hắn nhìn thấy.

Ba mẹ Thẩm khi nhận được tin của Thẩm Minh Xuyên thì đã chạy tới, cũng vô cùng lo lắng đứng chờ bên ngoài.

Ôn Nhiên cũng chẳng biết mình đã làm thế nào để sống quá khoảng thời gian ấy, cảm giác như đã trải qua cả một thế kỷ dài đằng đẵng vậy. Đau đớn bao vây lấy cậu, cơ thể giống như bị xé rách thành hai nửa, có lẽ là niết bàn trọng sinh chính là loại cảm giác như thế này.

Cho đến lúc có một tiếng khóc thật to truyền tới, rốt cuộc Ôn Nhiên mới như đã hoàn thành sứ mệnh, nhất thời ngủ mê mệt mất.

Cục cưng và vợ lần lượt được đẩy ra khỏi phòng sinh, Thẩm Minh Xuyên liếc nhìn bé con có thể gọi là xấu một cái, cũng chẳng để ý đến việc ý tá đang nói đến cân nặng và em bé mới được sinh, hắn bước nhanh về phía Ôn Nhiên, thấy cậu vẫn nhắm nghiền hai mắt thì càng hoảng sợ, vội hỏi bác sĩ: "Em ấy không có việc gì thứ?"

"Thẩm tiên sinh yên tâm, phụ tử đều bình an," Bác sĩ rất đơn giản mà thô bạo vỗ vỗ lên mặt Ôn Nhiên, "Này, tỉnh tỉnh, nhìn con trai cậu cái đã rồi ngủ tiếp."

Thẩm Minh Xuyên: "..."

Sau khi sinh Ôn Nhiên mệt mỏi mất hết sức lực, ngay cả thức đêm liên tục để quay phim, một ngày chỉ được ngủ có 4 tiếng thì cũng không thống khổ như vậy, cậu bị bác sĩ vỗ cho tỉnh lại, chỉ nhìn thoáng qua bé con xấu đến độ thiếu chút nữa làm cậu hít thở không thông kia là con mình, rồi lại mê mê man man mà ngủ thϊếp đi mất.

Trước khi mê man, Ôn Nhiên còn mơ mơ màng màng nghĩ, rõ ràng giá trị nhan sắc của cả cậu và Thẩm Minh Xuyên đều rất cao, mà thế nào lại sinh ra được đứa con xấu như vậy nhỉ?

Sau đó, Ôn Nhiên bị mệt đến không chịu nổi liền nằm mơ thấy con trai quái vật của mình đang đuổi theo chém hết một ngày một đêm, rồi cậu mới chậm rãi tỉnh lại.

"Nhiên Nhiên," Người túc trực bên giường chính là mẹ Thẩm, bà vừa thấy Ôn Nhiên tỉnh lại liền cười nói, "Cuối cùng cũng tỉnh, thực sự vất vả cho con quá!"

"Mẹ."

Mẹ Thẩm tươi cười rạng rỡ, đưa tay ra đỡ cậu ngồi dậy nói, "Minh Xuyên nó ở bên con suốt một ngày một đêm, mẹ vừa mới kêu nó đi nghỉ thôi, bé con thì được ôm cho đi ăn sữa rồi, để lát cho người ôm bé con qua để con ngắm, tiểu tử kia trắng trắng tròn tròn dễ thương kinh khủng ấy."

"Con ngủ lâu vậy cơ ạ?" Ôn Nhiên xoa xoa cổ, rồi lại hoài nghi lời mẹ Thẩm nói bé cưng trông trắng trắng tròn tròn, cậu nhớ rõ ràng là thằng bé vừa hồng hồng da lại nhăn nheo mà.

"Bình thường mà, nào, súc miệng rồi ăn chút gì đi con, khẳng định là con đói bụng rồi."

Ôn Nhiên thấy dáng vẻ muốn tự tay chăm sóc mình của mẹ Thẩm, cậu nào dám nhận, vội vàng nói là tự mình làm được, nhưng cậu vừa khẽ cử động đã thấy cả người đều khó chịu.

Mẹ Thẩm dứt khoát đưa nước súc miệng đến tận miệng Ôn Nhiên, nói: "Mẹ chồng chăm sóc cho con đang ở cữ đều là chuyện rất bình thường, con đừng bị áp lực tâm lý."

Ôn Nhiên ăn một chút canh hầm mà dì giúp việc của Thẩm gia làm, lại ăn thêm bát cơm, mới cảm nhận được sức lực của mình hơi hồi phục đôi chút, tháo được quả bóng bự giúp cậu cảm thấy cả người nhẹ hơn hẳn, nhưng cũng cảm thấy không quen, dù sao thì cái quả bóng kia cũng ở trong bụng cậu phát ngốc lâu thế mà.

Cho đến tận lúc bảo mẫu đã đút sữa cho bé xong, mới ôm bé qua đây.

Ấn tượng của Ôn Nhiên đối với bé cưng là xấu, quan trọng là bé cưng xấu xí này lại còn ở trong giấc mơ này đuổi theo chém cậu rất lâu, khiến cậu vô cùng đau trứng.

Cho nên khi thấy bé con được bọc trong chăn đang ngủ say sưa, lại khá xinh xắn, phản ứng đầu tiên của một vị ba ba chẳng có tí chuyên nghiệp nào chính là: "A, có, có phải là ôm sai rồi không? Con nhớ rõ là thằng bé rất xấu mà."

Mẹ Thẩm cười nói: "Trẻ con lúc mới ra đời thì tương đối xấu, nhưng về sau càng lớn thì nhìn sẽ càng đẹp."

"Ra là vậy ạ."

Ôn Nhiên lúc này mới ôm lấy con từ trong tay của bảo mẫu, cậu đem bé ôm vào trong lòng, từ sâu trong tim dấy lấy một loại tình cảm khác thường, có hơi kỳ quái, lại rất an tâm, giống như đã ôm được bảo vật mà mình trân quý nhất, trái tim cũng trở nên mềm mại.

Ôn Nhiên cúi đầu hôn lên khuôn mặt tròn như sắp trong suốt của cục cưng.

Bé con ăn no đang ngủ say, Ôn Nhiên tay chân cứng đờ mà ôm bé, bảo trì một tư thế nghiêm túc, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ làm bé con giật mình tỉnh giấc, vừa cẩn thận ngắm nghía khuôn mặt còn chưa to bằng ba ngón tay của bé, suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không nhìn ra bé con tròn tròn này giống ai.

"Thằng bé lớn lên sẽ giống ai mẹ nhỉ?"

"Ngũ quan của bé con có hơi giống Minh Xuyên lúc nhỏ, nhưng mà tai thì sau này lớn lên sẽ giống con. Con không cần căng thẳng như thế, tư thế bế có thể thả lỏng một chút, con cứ bế như vậy sẽ nhanh mệt lắm đấy."

Mẹ Thẩm rất có kinh nghiệm liền dạy cho cậu cách bế bé con, trong phương diện chăm em bé Ôn Nhiên có thiên phú hơn người, có thể dễ dàng học được.

"Con so với Minh Xuyên thì chuyên nghiệp hơn nhiều đấy, nó có chuẩn bị cả nửa ngày thì tay chân vẫn cứng ngắc, cũng không biết lúc làm bố thì sẽ thế nào đây."

"Con vừa mới dậy đã nghe thấy mẹ nói xấu con rồi." Lời mẹ Thẩm vừa dứt, thì Thẩm Minh Xuyên đẩy cửa bước vào.

Mẹ Thẩm nói: "Mẹ đây là đang phê bình anh, làm bố rồi mà vẫn không biết bế con."

Vẻ mặt của Thẩm Minh Xuyên rất thản nhiên ghé đến bên giường Ôn Nhiên ngồi xuống, hắn ôm lấy cả Ôn Nhiên lẫn bé cưng vào trong lòng: "Con ôm con dâu mẹ là được rồi."

Ôn Nhiên cũng thuận thế mà tựa vào trong l*иg ngực của Thẩm Minh Xuyên.

Mẹ Thẩm là bị cái sự ân ái này chọt cho mù mắt.

Hết chương 42.

Tôi xin khẳng định, não bộ của Nhiên Nhiên bảo bảo không cùng một loại với chúng ta:v

(1) Là sân thượng kiểu này nè