Trong thùng đựng hàng này không chỉ có một người điên. Hơn trăm người bị nhồi nhét trong đó như cá mòi, chúng được thả ra trong nháy mắt bọn họ mở thùng hàng.
Hai người chạy trốn trong ngõ nhỏ chật hẹp, những kẻ điên đó đuổi theo không bỏ.
Dưới khoang thuyền, mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên.
Tiếng bước chân dồn dập và tiếng những kêu thảm thiết.
Đương nhiên Phù An An cũng nghe thấy, cô vội vàng thông qua mắt mèo nhìn ra ngoài.
Hai người chạy xuống từ trên lầu, máu dính đầy người, vẻ mặt sợ hãi hoảng loạn.
Rất nhiều thuyền viên trên hành lang còn chưa kịp phản ứng, “Người” chạy theo phía sau bọn họ chen chúc lao đến, đột nhiên bổ nhào lên người thuyền viên cách mình gần nhất, nhào lên rồi điên cuồng cắn xé.
Những thứ này đã không thể được gọi là người, bọn chúng còn khủng bố hơn cả anh Lý đang bị nhốt. Da đen kịch, cả người là dịch mủ và máu đen. Toàn phần môi đã biến mất, để lộ chân răng ghê tởm đáng sợ ra ngoài. Miệng chỉ còn có tiếng dã thú gào rống, thậm chí có người chỉ còn lại nửa người trên, kéo theo đống ruột nội tạng kiên trì không ngừng bò về hướng người bình thường.
Đây không phải xác sống thì còn có thể là gì.
Phù An An nhìn ra ngoài cửa, vẫn có người chưa hiểu được tình hình, muốn tiếp cận đám xác sống kia.
“Còn sững sờ ở đó làm gì, mau chạy đi! Về phòng đi!”
Phù An An hô to một tiếng với bọn họ, thành công làm một ít người tỉnh táo lại, cũng hấp dẫn không ít xác sống vừa xuống đây tông cửa của cô.
Con mẹ nó!
Phù An An bị dọa giật mình, lập tức kéo cái sô pha và tủ lạnh trong phòng để ở cửa.
May mà đám xác sống này không quá kiên trì với việc tông cửa của cô, tiếng động của những người trên hành lang đã hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng.
Phù An An nhìn đám xác sống kia, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
Trò chơi chết tiệt gì vậy, bình thường cô còn không dám xem cả phim xác sống nữa!
Nhưng bây giờ không phải lúc sợ hãi, Phù An An run rẩy lấy ra một quyển sổ ghi chép đã viết rất nhiều nội dung, vừa quan sát đống xác sống kia, vừa ghi lại.
Tầm nhìn của mắt mèo có phạm vi hữu hạn, cô chỉ có thể ghi chép lại ai bị cắn, ai bị cào bị thương trong phạm vi tầm mắt.
Thính giác của đám xác sống này rất mẫn cảm.
Thị giác thì sao?
Phù An An nhìn hành lang sáng trưng, trong phạm vi tầm mắt của cô, một anh béo đang cố gắng che miệng lại dán vào góc tường, nhưng xác sống bên cạnh đã phát hiện anh ta.
Xác sống có đầy đủ tứ chi hành động rất nhanh.
Cho dù anh béo kia bị uy hϊếp tính mạng mà bùng nổ ra tiềm lực, dựa vào tốc độ cực nhanh trốn vào một phòng, nhưng cũng bị xác sống đuổi theo đằng sau cào bị thương.
Phù An An lau mồ hôi thay cho anh béo này, sau đó cúi đầu nhanh chóng ghi lại.
“Xác sống: Thính giác nhạy bén, thị giác bình thường, không sợ ánh sáng, tốc độ cực nhanh, không có cảm giác đau.”
Nghĩ đến tình huống mấy con xác sống tông cửa vừa rồi, Phù An An lại bỏ thêm một câu lên quyển vở ——
“Sức lực rất lớn.”
Nhưng đám xác sống này từ đâu tới? Rõ ràng chúng không phải thuyền viên của tàu Quy Đồ.
Còn bệnh truyền nhiễm mà bọn anh Lý bị nhiễm nữa, có liên quan gì đến những xác sống này hay không?
Phù An An ghi hai dấu chấm hỏi lên quyển vở.
Sau đó, cô tiếp tục nhìn chằm chằm tình hình bên ngoài.
Người bên ngoài cũng coi như phản ứng nhanh nhạy, đa số đều trốn về phòng. Đương nhiên cũng có một vài người xui xẻo, bị cả trăm con xác sống bao vây chặn lối, cắn xé không còn miếng gì, tan nát thành mảnh nhỏ.
Có lẽ là những người sống sót khác cũng phát hiện đặc thù mẫn cảm với âm thanh của bọn chúng, toàn bộ khoang thuyền đã an tĩnh lại, hoặc có thể nói... Lặng ngắt như tờ.
Phù An An ngồi trên sô pha, uống một hai ngụm nước để ổn định tâm tình.
Bởi vì chân nhũn ra nên cô ngồi đó thật lâu, sau đó đứng lên chuyển tất cả tiếng chuông điện tử và di động về im lặng.
Đáng tiếc không phải tất cả mọi người có thể nghĩ ra điều này, những người bất cẩn kia không tắt đi thiết bị điện tử, một tiếng chuông đồng hồ báo thức chói tai dồn dập vang lên trong căn phòng nào đó, khiến cho đám xác sống chen chúc xông vào.