Editor: Haan.
(*)Hiệu ứng cánh bướm: ám chỉ một thay đổi nhỏ của điều kiện ban đầu sẽ dẫn đến sự thay đổi lớn.
Năm, Giang Thì Ứng,
Sắc trời ảm đạm, ánh chiều tà le lói, tia nắng chiều cuối cùng chiếu lên mặt đất, hòa làm một thể với cát vàng. Trường An vẫn xanh tươi rực rỡ như trước, gió Mạc Bắc lại sớm mang theo hơi lạnh mùa đông.
Ta nhìn một ngày cô đơn chìm vào bóng tối, đột nhiên rất muốn biết, nàng đang làm gì.
Ta rất khó nhớ được làm sao chúng ta quen biết, dường như từ khi có ký ức, nàng đã xuất hiện bên cạnh ta. Chúng ta cùng nhau vỡ lòng, cùng nhau đi học, nàng nhỏ hơn ta ba tuổi, lúc ta tập viết theo mẫu chữ, nàng ngay cả cầm bút cũng chưa vững. Dù cho như vậy, nàng cũng khóc nức nở muốn ở lại cùng ta, sau đó cọ mực lên đầy người.
Nghĩ đến gương mặt hoa, ta không nhịn được nhếch khóe môi, thân binh bên ngoài bị dọa cho hoảng sợ, ta lúng túng nghiêm nghị sắc mặt lại, vẻ mặt cứng rắn, quát lớn hắn không chuyên tâm trong lúc tuần tra, thân binh vô cùng xấu hổ, chủ động xin gác đêm tối nay.
Đuổi thân binh đáng ghét đi, ta nhớ lại thời niên thiếu của ta và nàng. Đại khái là lúc mười tuổi, nàng ăn nhầm bánh ngọt có độc, lúc độc phát mười phần nguy hiểm, khi đó sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, còn cố gắng nói với ta không cần lo lắng. Nhưng ta làm sao có thể không lo lắng chứ, có lẽ nàng không biết rõ loại độc đó mạnh cỡ nào, dù cho về sau phát hiện lần độc phát kia rất kỳ quái, ta vẫn không nhịn được nghĩ tới mà sợ, muội muội ta yêu thương nhất, xém một chút đã vĩnh viễn rời xa ta.
Từ mười tuổi đến mười tám, ta vẫn cho thứ tình cảm đó là tình nghĩa huynh muội, ta thỏa mãn mọi yêu cầu của nàng, phòng binh khí của ta không cho phép người ngoài tiến vào, nàng lại có thể tùy ý loay hoay với đám đao kiếm ta yêu quý nhất; ta luyện võ không thích có người bên cạnh, nàng lại có thể ở thao trường đợi đến ngủ mất; nàng lúc mười lăm đó không chịu gọi ta là ca ca, trong lòng ta bất đắc dĩ, nhưng cũng để nàng tùy ý gọi tên ta. Ta vẫn cho là, những ngoại lệ này, đều là tình huynh muội.
Xương Ninh năm thứ mười bốn, ta phụng mệnh tiêu diệt thổ phỉ, sơ xuất bị mai phục ở Lăng Châu. Ta thật tình cảm kích Sở Thanh Thanh, không có nàng, có lẽ ta đã sớm chết tại ngoại ô Lăng Châu. Lần đầu tiên ta tiếp xúc với một cô nương hoạt bát táo bạo, không biết sợ hãi như vậy, lại thêm nàng và ta bên nhau một đêm, có thể nàng không biết rõ hậu quả của việc này, nhưng ta lại không thể giả bộ như không biết, thế là, ta liền hứa hẹn cưới nàng làm vợ.
Khi đó ta cũng không biết mẫu thân đã lập hôn ước bằng miệng với Tô mẫu, cũng không rõ tâm ý thật sự của chính mình, nhưng để tay lên ngực tự vấn lòng, dù cho lúc trước ta biết có hôn ước, sợ là cũng không thể bỏ mặc Sở Thanh Thanh bị ta hủy đi thanh danh mà chậm trễ chung thân, cho nên, từ khi vừa bắt đầu, đây đã là đường chết.
Sau khi hồi kinh, hôn sự của ta với Sở Thanh Thanh vắp phải sự phản đối của mọi người, mẫu thân và muội muội thay nhau khuyên ta, Sở Thanh Thanh tự tiện đào hôn, dù cho không có ta, thanh danh của nàng cũng đã bị hủy. Thế nhưng một mã thì một mã, Sở Thanh Thanh chung quy cũng là ân nhân cứu mạng của ta, ta không cho phép mình làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa như thế.
Về sau ta từng nhìn thấy nàng ở Giang phủ, mấy ngày không gặp, nàng đã gầy đi nhiều như vậy, ta vẫn cho là nàng cũng không biết chuyện đính hôn của chúng ta, xem ra không phải là như thế. Ta cẩn thận từng li từng tí giấu diếm nàng, chính là không muốn để việc từ hôn xúc phạm tới nàng. Đáng tiếc, người ta không muốn tổn thương nhất, cuối cùng lại bị ta làm tổn thương sâu nhất.
Sau khi thành thân, ta phát hiện Sở Thanh Thanh không giống như tưởng tượng của ta, tính tình nàng ngay thẳng, nhiều lần xung đột cùng mẫu thân, ta không thể không giảng hòa giữa các nàng; tâm địa nàng quá mềm yếu, cũng không có chủ kiến, không quản nổi Giang phủ trên trăm người, ta chỉ có thể sử dụng quân pháp giúp nàng lập uy. Thê tử của ta hẳn là phải dịu dàng ngoan ngoãn thông minh, có thể trấn an mẫu thân và muội muội, cũng có thể có uy với kẻ dưới mới đúng.
Ta đột nhiên cảm thấy kinh hãi, thê tử trong tưởng tượng của ta, là dựa trên nguyên mẫu của ai?
Ngay tại lúc ta bị gia sự, chính sự, cùng với tâm sự không hiểu nổi của bản thân quấy rối, ta biết tin nàng đính hôn.
Nàng phải thành thân rồi, muội muội ta từ nhỏ che chở đến lớn, không đành lòng trái ý nàng bất kỳ điều gì, sắp phải gả cho một nam nhân xa lạ, mang một dòng họ khác, sống cả đời với một nam nhân khác rồi.
Đột nhiên đau lòng rốt cuộc cũng làm ta hiểu rõ, thì ra ta không xem nàng là muội muội. So với việc giao nàng cho người khác, ta càng muốn để nàng ở bên cạnh ta hơn, để ta bảo vệ nàng, chiếu cố nàng, dùng thời gian cả đời để càn quấy theo nàng.
Cái tỉnh ngộ này, tới quá muộn.
Trước khi nàng xuất giá mấy ngày, ta trắng đêm mất ngủ, ngày nàng thành thân ấy, ta lại ngủ thϊếp đi một cách kỳ lạ. Ở trong mơ, ta nhìn thấy Giang phủ tân khách không dứt, ta nhìn thấy ta một thân đỏ rực, chậm rãi vén khăn tân nương của nàng.
Mộng cảnh thực sự quá chân thực, sau khi thanh tỉnh ta càng thêm đau khổ. Đã từng là ta tự tay đẩy nàng ra, hiện tại mơ một giấc mơ như thế thì có ích lợi gì? Ta khinh thường bản thân mình như vậy.
Thế nhưng, mộng cảnh càng ngày càng chân thực, ta nhìn thấy nàng ngồi dưới hiên trò chuyện cùng mẫu thân, nàng ngồi trước gương vẽ lông mày cài trâm, ta cũng nhìn thấy nàng quấn lấy bắt ta dạy nàng võ nghệ, chống cằm nhìn ta chằm chằm lúc ta xử lí quân vụ, cho đến khi ta kết thúc sự quấy rầy im lặng của nàng bằng một nụ hôn…
Tỉ mỉ xác thực như thế, ta thậm chí hoài nghi hiện thực và mộng cảnh, hoặc nói đó là cuộc sống chúng ta vốn nên có. Ta không có cách nào làm bạn với thê tử Sở Thanh Thanh, cũng không thể đối mặt với việc Tô Khanh Từ gả làm vợ người, càng không muốn nhìn thấy tên Trần Kha thay thế ta, ta bắt đầu trầm mê trong mộng cảnh, thậm chí ghen ghét với “chính mình” ở bên nàng trong mộng cảnh.
Ta biết không thể tiếp tục như vậy nữa rồi, trách nhiệm của ta là bảo vệ quốc gia,chứ không phải trong mộng cảnh hư vô, tiêu hao ý chí.
Ta tự xin xuất chinh Mạc Bắc, Thánh Thượng phê duyệt rất nhanh. Trước khi rời kinh, ta đưa Sở Thanh Thanh đến Từ An tự, trong lòng ta biết rõ nàng đến Từ An tự cầu cái gì, mà ta đây cả đời, nhất định là phụ nàng.
Ta chờ đợi bên ngoài chùa, thị lực của ta rất tốt, xa xa đã nhận ra xe ngựa của nàng. Ta nhìn nàng từng bước một hướng tới gần ta, vốn cho rằng tâm như nước đọng, nhưng lúc nhìn thấy nàng lại nổi lên gợn sóng, cuốn lên sóng biển ngập trời, nàng đứng gần như vậy, lại thận trọng mà xa cách hỏi ta, gần đây có tốt không?
Ta muốn nói cho nàng biết ta vô cùng không tốt, vì rời xa nàng, ta không thể không đi xa. Cuối cùng, ta chỉ có thể nói, tất cả vẫn tốt.
Ta không sợ bão cát, không sợ chiến loạn, duy chỉ sợ nàng sống không tốt, sợ nàng ở nhà phu quân bị ủy khuất, sợ phu quân nàng không yêu thương nàng không bảo vệ nàng, sợ nàng một thân một mình, đối mặt với tương lai mưa gió.
Khanh Từ, ta yêu nàng càng sâu trong sinh mệnh, lại tình nguyện nàng vĩnh viễn không biết.
Sáu, Trần Kha,
Từ lúc còn rất nhỏ, ta đã biết, ta khác biệt.
Ta thông minh hơn bằng hữu cùng lứa, sách tiên sinh giảng ta nghe qua một lần sẽ không quên, tâm tư của người xung quanh ta liếc mắt là có thể hiểu được, cho nên, ta lớn lên trong sự thiên vị của tất cả mọi người, trong mắt bọn họ, ta phải là thiên tài bất thế, là hy vọng hưng thịnh của Hoài Nam Hầu phủ.
Ta lại cảm thấy nhàm chán, ta chán ghét người xung quanh, ta liếc mắt liền biết họ đang suy nghĩ cái gì, dễ dàng có thể khiến bọn họ làm theo ý ta. Ta kiêu ngạo, nhưng cũng cô đơn.
Lúc phụ mẫu đính hôn cho ta, ta cũng không xúc động, chỉ là bên cạnh có thêm một người không thú vị thôi. Ở Tô phủ, ta quan sát thần sắc Tô phụ, dựa theo tâm ý của ông ấy mà nói. Kỳ thật ta biết, có người sau tấm bình phong.
Ngày thành thân ấy là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, quả nhiên xinh đẹp không gì sánh được. Nếu như cưỡng ép nhét cho ta một con rối đẹp như vậy, cũng không phải quá khó tiếp nhận.
Thỉnh an, kính trà, lại mặt… Nàng cho ta kinh hỉ càng lúc càng lớn, giống như độc hành trong hoang mạc đã lâu, rốt cuộc cũng gặp được một người giống mình. Ta nghĩ, nếu như nàng có thể đối xử chân thành hơn với ta, ta nhất định sẽ hoàn toàn không thể rời bỏ nàng.
Nhưng mà, trước khi ta triệt để rơi vào đó, đủ loại dấu hiệu làm ta không thể không đối mặt với một vấn đề.
Nàng yêu một người khác.
Người kia là thiếu niên tướng tài nổi tiếng kinh thành Giang Thì Ứng, ta kiêu ngạo mà tự luyến, người có thể làm ta kính nể lại càng ít, mà Giang Thì Ứng, chính là một trong số đó.
Trước đó, ta có chút thưởng thức người này. Mà bây giờ, ta hận không thể làm cho hắn chưa hề xuất hiện.
Khoảng thời gian đó tính tình của ta cực kém, nữ nhân yêu mến yêu người khác, điều này đối với tất cả nam nhân thiên hạ đều là đả kích rất lớn, đối với ta mà nói, đả kích càng sâu.
Ngày đó ta uống rượu giải sầu ở Tấn vương phủ, trong đông đảo mỹ nhân chọn trúng Liễu Cơ.
Ta chưa hề nói cho A Từ biết, dáng mắt của Liễu Cơ rất giống nàng. Lúc che mặt, phảng phất như nàng đang ở cạnh ta, dạt dào trong ánh mắt, chỉ có một mình ta.
Ta mang Liễu Cơ về Hầu phủ, nữ nhân đều ghen tị, có lẽ có Liễu Cơ, nàng sẽ sinh ra cảm giác nguy cơ, sau đó mau chóng quên mất Giang Thì Ứng, đổi thành ta tiến vào lòng nàng.
Ta cố ý chờ một chung trà, hi vọng nhìn thấy ghen tuông trên gương mặt nàng, phẫn nộ, dù là chỉ một chút dao động, chỉ cần có thể xé mở cái mặt nạ bình tĩnh đạm mạc của nàng, ta đã rất hài lòng.
Kết quả, không có. Nàng cười nhẹ lôi kéo tay Liễu Cơ trò chuyện với nàng ta, ta còn chưa từng hưởng thụ loại đãi ngộ này, ngược lại bị một ca cơ nhanh chân đến trước. Ta không vui nhìn hai người họ nắm tay nhau, tức giận rời tiệc.
Như ta dự đoán, vẻn vẹn ba tháng, Liễu Cơ bị nàng không đánh mà thắng xử lý mất. Mà thần sắc của nàng đối với ta càng thêm lạnh lùng, ngay cả nha hoàn của nàng cũng không cho ta sắc mặt tốt, ta rốt cuộc cũng ý thức được, có lẽ ta đã dùng sai cách rồi, thậm chí, hoàn toàn phản tác dụng.
Về sau, ta liền theo ý nàng, đem quyền quản lý Hầu phủ từng bước giao vào tay nàng, nếu nàng không tin ta, vậy ta sẽ cho nàng quyền lực. Ta từng xa xa nhìn thấy Giang Thì Ứng, khi đó hắn nhìn xe ngựa của A Từ, ánh mắt thống khổ mà kiềm chế, ta đột nhiên thông suốt, ta là phu quân của nàng, tháng ngày tương lai của nàng đều thuộc về ta. So với Giang Thì Ứng vĩnh viễn mất đi nàng, ta có thời gian cả đời, làm cho nàng yêu ta.
Cho nên, nàng muốn cái gì, thì cứ lấy đi. Dù sao cả người nàng, đều là của ta.
Năm thứ bảy sau khi thành thân là năm ta yêu thích nhất. Thứ nhất, A Từ sinh hạ nhi tử đầu tiên của hai chúng ta, thứ hai, cái tên Giang Thì Ứng chướng mắt kia cuối cùng cũng rời đi.
A Từ, ta đây không sợ trời không sợ đất cũng thường cảm thấy hoảng sợ, nếu như năm đó phụ mẫu không cầu hôn Tô phủ, nếu như năm đó nàng ở sau tấm bình phong không gật đầu, có phải ta sẽ vĩnh viễn mất đi nàng hay không? Cho nên, dù cho nàng có yêu ta hay không cũng không quan trọng, nàng còn ở bên ta, chính là điều may mắn nhất.
Quan trọng nhất chính là, sớm muộn gì nàng cũng sẽ yêu ta.
Nhân viên quản lý không gian bảy giờ,
“Hả, sao Giang Thì Ứng chưa đến ba mươi đã tử trận sa trường? Hắn nên phong hầu bái tướng lưu danh thiên cổ mới phải…”
“Chờ một chút, vì sao thiên cổ gian tướng Trần Kha không phát động chính biến? Không phải hắn ước gì hủy diệt tất cả à, sao có thể tận tâm thủ hộ Trường An như thế…”
“Chuyện gì đây, sao Tô Khanh Từ lại gả cho Trần Kha, nàng không phải là phu nhân của Giang Thì Ứng sao? Giai thoại thiên cổ cứ biến mất như vậy? Sở Thanh Thanh này là ai, tôi mới chớp mắt sao lại thay đổi nhiều như vậy!”
“Nếu không thì để bọn họ trùng sinh thử xem? Không biết có thể trở lại quỹ đạo hay không. Để ai trùng sinh cũng tốt…”
———————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hoàn toàn văn.
HOÀN