Kiều Hân đẩy Hạ Thời Minh ra, từ trong vòng tay hắn ngồi dậy. Lúc này trốn cũng không kịp nên đành phải đứng quay lưng về phía hắn để không ai có thể nhận ra nàng. Vừa mới đứng vững, nàng còn nghĩ chính mình vừa rồi quá kích động, chẳng lẽ quay lại như vậy thì sẽ không bị nhận ra sao? Đang chuẩn bị xoay người sang chỗ khác thì nghe thấy tiếng một người phụ nữ gọi hắn “Thất ca” từ phía sau.
Bước chân nháy mắt đông cứng ngay lập tức.
Giọng nói của người phụ nữ rất êm tai, thanh thanh thúy thúy giống như âm thanh những tỉa lửa nổ trong lò sưởi vào một đêm lễ Giáng Sinh mùa đông. Một mùi hương hoa dễ chịu truyền đến mũi Kiều Hân. “Thất ca, em hôm nay…” Hạ Y Dĩnh đã chuẩn bị lời nói thật tốt trước khi bước vào cuối cùng vẫn không thể thuận lợi nói ra. Cô ta ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trong phòng làm việc. Cổ áo người đàn ông có chút xộc xệch, bên cạnh là một cô gái trẻ vừa chật vật đứng dậy khỏi vòng tay hắn, quay lưng lại với vẻ xấu hổ, không chịu nhìn ai.
Hạ Thời Minh bực bội bị người khác chen ngang, lại càng khó chịu hơn khi thấy đó là Hạ Y Dĩnh.
“Cô tới đây làm cái gì?” Ngữ khí lạnh lùng đến đáng sợ, Hạ Y Dĩnh hiểu rằng lúc này hắn đang rất tức giận.
“Thất ca, em muốn gặp anh.” Hạ Y Dĩnh có chút oan ức lên tiếng.
“Hạ Y Dĩnh, ai cho cô gọi tôi như vậy? Ra ngoài đi.” Người đàn ông không chút lưu tình, trên mặt đều là chán ghét.
“Nhưng em…” Cô ta còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo ẩn nhẫn lửa giận của người đàn ông đâm tới, làm cô ta sợ hãi không dám nói một lời.
“Cô quên những gì tôi đã nói rồi sao?”
“Không…em không quên.” Hạ Y Dĩnh xấu hổ nắm chặt làn váy. Hôm nay cô ta đến văn phòng của hắn mà không hẹn trước thực sự là có lỗi. Dù sao cô ta đã chuẩn bị tinh thần đối diện với sắc mặt hắn nhưng chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ đuổi thẳng cô ta đi như vậy.
Thậm chí ngày chia tay hôm đó, tuy hắn vô cùng tức giận những không có đuổi cô ta đi.
“Cút.”
Hạ Y Dĩnh cắn môi, không dám ở lại lâu. Trước khi rời đi cô ta nhìn thật kỹ bóng dáng người con gái mặc áo hồng nhạt kia, trong mắt hiện lên tia khinh thường cùng không cam lòng, cuối cùng vẫn chỉ có thể ẩn nhẫn lui ra ngoài.
Nguyên tắc của người đàn ông đó cô ta biết, tuyệt nhiên sẽ không để quan hệ tình cảm riêng tư dính đến chuyện công việc.
Nhớ rõ có lần vừa đóng phim từ nơi khác trở về, nửa tháng chưa được gặp hắn, cô ta liền trộm tới văn phòng nghĩ tạo một bất ngờ. Cuối cùng lại khiến hắn vô cùng tức giận, tuyên bố không có sự cho phép thì không được xuất hiện ở nơi làm việc của hắn.
Nhưng vừa rồi cô ta nhìn thấy rõ ràng cô gái đó đứng dậy khỏi vòng tay hắn. Như vậy không phải là cấm vào, cũng không phải là phân biệt công tư phải không?
Kiều Hân nghe thấy tiếng đóng cửa, thần kinh căng thẳng thả lỏng nhưng cũng không ngăn được run rẩy.
Có chút đau…không thể nói rõ ở đâu.
Chỉ là đau, tức ngực, đau đến phát hoảng, đau đến muốn khóc.
Nàng hận chính mình tại sao lại không có dũng khí quay đầu lại, tại sao lại phải trốn tránh hèn nhát như vậy. Rõ ràng nàng mới là người ở bên cạnh hắn hiện tại, phải không?
Nhưng vì cái gì?
Nàng cùng những nữ nhân đó chẳng có gì khác nhau, chỉ là một trong những lữ khách vất vả leo núi, có lên đến đỉnh núi thì cũng có lợi ích gì? Cuối cùng chẳng phải vẫn phải đi xuống sao?
Ai có thể sở hữu được một ngọn núi chỉ bằng mỗi tình yêu đâu?
Hai tay siết chặt, đang định gượng cười quay người lại thì đột nhiên vai bị giữ chặt làm nàng hoảng sợ lùi lại mấy bước.
“Hân Hân…” Hạ Thời Minh nhíu mày. Nàng phản ứng như vậy làm hắn thực sự không biết nên nói cái gì, tiến lên hai bước, kéo vai ép nàng quay lại đối diện với hắn, “Em muốn nói cái gì thì nói, đừng chịu đựng như vậy.”
Kiều Hân hít sâu một hơi, ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn, trên khuôn mặt không nhìn ra một tia buồn bực khổ sở nào, “Em không nghĩ cái gì cả. Thất gia, anh đang nghĩ cái gì vậy?”
“Em đã suy nghĩ một vấn đề hai ngày nay rồi, hiện tại có vẻ hơi phức tạp.”
Ánh mắt Hạ Thời Minh hiện lên một tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp lời nàng, "Nói cho tôi biết là chuyện gì."
Kiều Hân lắc đầu, "Hiện tại không thể nói cho anh biết, nếu không sẽ không bất ngờ." Nàng cười thật ngọt ngào nhưng đôi mắt lại là tan nát, không có ánh sáng, chỉ có một tầng mây mù dày đặc, xám đen, mờ mịt ngưng đọng.
Nàng muốn hỏi hắn biết bao nhiêu thứ, người phụ nữ vừa rồi là ai? Tại sao cô ấy có thể gọi hắn một cách thân mật như vậy?
Nhưng nàng không thể, nàng không thể hỏi.
Trái tim Hạ Thời Minh bỗng dưng nhói đau, hành động phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, hắn bước tới ôm chặt lấy nàng. Bên tai vang lên giọng nói trìu mến của người đàn ông, tựa như một lớp tuyết mỏng, có chút lành lạnh, vừa đủ làm dịu đi sự cáu kỉnh. Giờ phút này nàng mất đi tập trung, không nghe rõ hắn đang nói cái gì. Nhưng hắn nói rất chậm, trong lòng nàng vẫn nghe được từng chữ. Mọi sự ngụy trang của nàng đều bị hắn nhìn thấy rõ, "Hân Hân, đừng vì việc này mà khổ sở như vậy. Không đáng."
-----
Kiều Hân ngây ngốc cả ngày trong phòng làm việc của Hạ Thời Minh chờ hắn tan tầm. Sau đó hai người cùng nhau đi ăn tối và trở về biệt thự lúc bảy giờ.
Như thường lệ, Hạ Thời Minh đi tắm trước. Chỉ cần hắn về tới nhà việc đầu tiên sẽ là đi tắm rửa và thay quần áo mặc ở nhà.
Kiều Hân đi xuống dưới tầng tìm nước uống thì thấy dì Trương đang gọt hoa quả, “Dì Trương, muộn rồi dì đừng bận rộn như vậy, để con làm cho.” Nàng tươi cười xắn tay áo đi tới.
Lúc rảnh rỗi, Kiều Hân sẽ phụ dì Trương làm một số việc nhà hoặc nấu cơm, điều đó làm dì Trương rất ngại ngùng, vì bà cho rằng Kiều tiểu thư là khách của Thất thiếu gia, làm sao có thể để cô làm những công việc như vậy được?
Nhưng Kiều Hân nói nàng làm ở nhà quen rồi, ở đây nhàn rỗi không có việc gì làm cũng chán. Nói đi nói lại, dì Trương cũng không cản nàng nữa, nàng đã muốn giúp thì để nàng giúp. Dù sao cô gái nhỏ này vừa nhanh nhẹn lại không kiêu ngạo, cũng rất dễ gần, khiến dì Trương rất yêu thích.
Dì Trương đưa một con dao gọt hoa quả cho nàng, cười nói: “Dì thấy tối rồi thiếu gia vẫn còn đang làm việc trong phòng nên muốn mang chút đồ ăn lên.”
Kiều Hân gật đầu, chuyên chú cắt thanh long, nước tím chảy dọc theo ngón tay nàng, lau mấy lần cũng không hết. Sau khi gọt xong đĩa hoa quả, nàng mang tới phòng làm việc. Vừa định gõ vừa, nàng ngừng lại động tác. Suy nghĩ một hai giây, nàng quay trở lại phòng ngủ, thay bộ đồ ngủ vải cotton đang mặc thành một chiếc váy ngủ satin họa tiết nhẹ nhàng. Nàng nhìn mình trong gương, làn da trắng nõn dưới ánh sáng trắng lạnh làm mất đi chút khí sắc, tô thêm son môi màu hồng phấn, lúc này nàng mới cảm thấy hài lòng. Hít một hơi thật sâu, điều chỉnh nhịp tim khẩn trương vì có chút lo lắng, nàng bưng đĩa hoa quả quay lại phòng làm việc.
Nhẹ nhàng gõ cửa.
“Thất gia, làm em.”
“Vào đi.”
Hạ Thời Minh đang tập trung xem tài liệu ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Cô gái nhỏ đã tắm rửa sạch sẽ, khoác trên mình váy ngủ bằng ren dài đến mắt cá chân, buông thõng, thướt tha yêu kiều, hoàn toàn không phải phong cách bảo thủ thường thấy của nàng.
Màu sắc cũng rất gây ấn tượng, là màu hồng đào. Là loại màu rất đẹp. Mặc trên người nàng không có cảm giác dung tục mà kết hợp cùng với làn da trắng nõn khiến nàng xinh đẹp như một đóa hải đường.
Kiều Hân bước vào đặt đĩa trái cây sang một bên, thấy hắn cũng không để tâm lắm, chỉ yên lặng đứng một bên. Đây là lần thứ hai nàng tới thư phòng của hắn. Căn phòng này có lối kiến trúc giống với văn phòng làm việc ở công. Vẫn là những tác phẩm nghệ thuật kỳ bí, trên tường còn treo một bức tranh thủy mặc, nàng đã từng xem video đấu giá bức tranh này, hình như giá trị tới tám con số.
Nhưng bức tranh thủy mặc này không khiến nàng có hứng thú. Điều nàng quan tâm lúc này là chiếc piano được đặt bên cửa sổ kính sát đất kia. Một chiếc dương cầm lớn, trang nhã, tinh tế và đặc biệt hơn bất kỳ tác phẩm nghệ thuật nào khác. Một chiếc dương cầm màu tím xám, hệt như đóa diên vĩ dưới ánh trăng.
Hạ Thời Minh tiếp tục xem tài liệu. Sau khi Kiều Hân vào phòng hắn cũng chỉ liếc mắt một cái rồi lại tiếp tục công việc. Qua vài phút không thấy có động tĩnh, hắn lúc này mới ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cô gái đứng bên kia, hai mắt không biết đang nhìn chăm chú đến phát ngốc thứ gì?
Lúc nào cũng thích lạc vào cõi thần tiên như vậy sao? Hạ Thời Minh nhíu mày bất mãn, đặt tài liệu trong tay xuống bàn, hắn gõ gõ lên mặt bàn.
Kiều Hân lập tức hoàn hồn, "A?"
“Em đang nhìn cái gì vậy?”
“Không, không có gì.” Nàng nghĩ nghĩ một chút lại hỏi hắn: “Anh biết chưa đàn sao?”
Cho nên nãy giờ nàng nhìn chằm chằm cái piano đó sao? Hạ Thời Minh mỉm cười, ra hiệu nàng tới đây. Chờ nàng tiến đến gần, hắn nắm lấy cổ tay nhỏ bé của nàng thưởng thức, “Xem như là biết đi, một chút. Em thích dương cầm sao?”
“Em thích xem anh đàn.” Nàng đột nhiên nói ra những lời này, ánh mắt nhìn hắn trong veo không lẫn chút tạp chất, đầy vẻ quyến rũ.
Dường như đó không phải là một câu nói hình thức.
Hạ Thời Mình dùng ngón tay vuốt ve trên mu bàn tay nàng, chậm rãi nhấc mí mắt nhìn, không nói gì. Trông lòng Kiều Hân có chút hoang mang, dưới ánh mắt dò xét nửa đùa nửa thật của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn từ hồng hào chuyển sang ửng đỏ, đến cả cổ và tai nàng cũng hồng lên.
Hạ Thời Minh càng nhìn càng thấy thú vị. Hắn còn chưa nói cái gì, làm sao mà nàng đã trông ngốc nghếch như thế này rồi? Hơn nữa, không phải chính nàng mới là người khơi mào trêu chọc hắn sao?
Kiều Hân hít sâu một hơi, đột nhiên dùng sức một chút rút
tay về, lùi về sau hai bước, giữ một khoảng cách an toàn nhất định với hắn. Hạ Thời Minh nhíu mày, có chút không vừa lòng, đang định nói thì đến lượt hắn lại ngẩn ra.
Người trước mặt khẽ nhúc nhích ngón tay, áo choàng tắm bên ngoài rơi ra tản xuống dưới chân, váy ngủ màu hồng đào cũng theo đó rơi xuống bao lấy đôi bàn chân nhỏ gầy trắng nõn. Bên trên là cặp đùi thon thả, vòng eo mềm mại, trắng trẻo nõn nà.
Chiếc váy hai dây yếu ớt bám trên đầu vai nàng. Tất cả những gì còn sót lại là một chiếc váy ngắn, cũng là màu hồng. Chỉ là cái này ngắn hơn, trong suốt, gợi cảm hơn. Ngắn đến mức chỉ một cử động nhỏ thôi cũng để lộ ra nơi trọng yếu nhất của người phụ nữ.
Trong đôi mắt nàng hoàn toàn không có chút nào lả lơi, quyến rũ. Hoàn toàn là trong sạch đến không chút bụi bặm, thanh tao và thuần khiết, nhìn thẳng vào hắn chân thành hỏi, “Thất thiếu gia, anh thích em không?”
Hạ Thời Minh gần như bị sặc, không phản ứng kịp.
Thì ra, cái mà cô gái nhỏ ngốc này đã nói suy nghĩ mấy ngày nay là mánh khóe này sao?