Hạ Thời Minh đang ngồi bên bàn poker thì nhận được điện thoại của Kiều Hân. Một đám công tử nhà giàu đang bàn tán lí do vì sao gần đây Thất ca không lên tầng cao nhất chơi bài? Hôm nay Tiêu thiếu gia trở về Lăng Thành mà Thất ca lại không xuất hiện cùng đón gió tẩy trần sao?
Tầng cao nhất ở đây chính là cứ điểm của bọn họ, nơi hàng đêm vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là tiếng mạt chược va chạm đầy hưng phấn trên bàn poker. Từ trước đến nay bọn họ đã chơi thì đều là những ván bài lớn, một lần chơi tiêu tốn sáu con số là điều rất bình thường.
Hôm nay vận may của Hạ Thời Minh không tệ lắm nhưng hắn vẫn giữ vững phong độ của mình, một kẻ tán gia trên sòng bài, “Mời tôi đón gió tẩy trần với cậu là muốn tôi vội vàng đưa tiền cho cậu sao?” Hạ Thời Minh uể oải nhấc lên mí mắt liếc người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông trông có chút tự phụ nhưng lịch sự và tao nhã, giữa chân mày hiện lên nhàn nhạt ý cười, “Chứ không phải trước giờ cậu đều thế này sao?”
“Được thôi. Coi như đưa trước cho cậu ít tiền mừng.” Hạ Thời Minh bị anh ta nói móc cũng không khó chịu mà lơ đãng dùng đầu ngón tay mân mê quân bài, lần lượt lật từng cái. Hôm nay hắn không thực sự hứng thú với việc chơi bài, ngày thường cho dù hắn có thua cũng thua vui vẻ. Nếu không phải ở lại chơi với Tiêu Tự hai vòng thì khẳng định hắn đã sớm về rồi.
Vừa định châm điếu thuốc để kéo lại tinh thần thì điện thoại của Kiều Hân chuyển tới, cuộc điện thoại làm cơn buồn ngủ tiêu tán hơn phân nửa. “Thất gia, ngài đang bận sao?” Giọng nói đầu dây bên kia vẫn nhẹ nhàng như thường lệ.
“Em tìm tôi có việc?” Hắn vừa trả lời điện thoại vừa rút ra một quân bài.
“Dạ...cứ xem là như vậy đi.” Nàng nói ngập ngừng, dừng lại một chút rồi mới tiếp tục, “Ngài hôm nay không tới đây sao?”
Hạ Thời Minh cười, giọng điệu càn rỡ, “Nhớ tôi?”
Ngay cả khi đang nói chuyện qua điện thoại thì khuôn mặt Kiều Hân vẫn trở nên đỏ bừng, “Ừm...nhớ...”
Hạ Thời Minh kinh ngạc, thật không dễ dàng gì từ trong miệng nha đầu này lại nói ra được một lời đầy âu yếm như thế. “Vậy em tới tìm ngài có được không? Nếu như bận em có thể chờ, đảm bảo sẽ không quấy rầy ngài.” Nàng biết hắn mấy ngày này công việc rất nhiều nên cố ý đợi đến tối mới gọi điện, nếu hắn quá bận không có thời gian gặp nàng thì nàng sẽ chủ động đi tìm hắn. Gần như không chút do dự, hắn nói: “Được, tôi cho người đến đón em.”
“Cảm ơn Thất gia.”
Hạ Thời Minh vừa cúp điện thoại, người đàn ông bên cạnh liền cười hỏi: "Mới à?"
“Hơi ngốc một tí.” Hạ Thời Minh cong khóe môi.
Nửa giờ sau tài xế lái xe vào sảnh tòa nhà cao tầng.
Sau khi lên xe Kiều Hân cũng không nói gì, ngoài cửa sổ xe là ánh đèn đường, đèn neon của các tòa nhà hoặc tháp cao tầng cùng với cơn gió vô hình, cả đoạn đường đi có chút tĩnh lặng. Không biết qua bao lâu xe dừng lại trước sảnh một khách sản, là một khách sạn cao cấp ở trung tâm Lăng Thành, đây là nơi mà các ngôi sao nổi tiếng thường đến thuê phòng cho nên thỉnh thoảng có thể nhìn thấy rất nhiều fan hâm mộ lang thang đợi ngoài cửa.
Tọa lạc tại khu đất vàng của Lăng Thành, thiết kế kiến trúc cảnh quan khách sạn này giống như một khu vườn, tổng diện tích cây xanh ở đây có thể tương đương với một công viên nhỏ. "Tiểu thư, ông chủ ở tầng cao nhất. Đây là thẻ để quẹt thang máy. Cô có thể trực tiếp sử dụng thang máy riêng phía bên trong cùng." Kiều Hân nhận lấy tấm thẻ, cảm ơn tài xế rồi xuống xe. Diễn viên tuyến mười tám như nàng cũng có cái lợi, đó là không cần phải lo lắng bị người ta nhận ra hoặc bị cánh nhà báo chụp ảnh săn tin.
Thang máy được làm bằng kính nên có thể ngắm được khung cảnh bên ngoài trong khi di chuyển lên xuống. Đây là lần đầu tiên Kiều Hân cẩn thận nhìn lại toàn cảnh tòa tháp này. Tầng cao nguy hiểm ngợp trong vàng son, nói không ra cảm giác đan xen trong lòng. Nàng biết ở thế giới này, càng lên cao lại càng nguy hiểm, càng dễ lung lay.
Ra khỏi thang máy là một hành lang trống trải, yên tĩnh. Đi đến cuối hành lang, nàng nhìn thấy một cánh cửa khuất, ngoài cửa có hai vệ sĩ canh giữ. Nàng lấy ra tấm thẻ nói là muốn tìm Hạ tổng, hai tên vệ sĩ nhìn nàng một lượt rồi mới mời vào bên trong.
Thì ra bên trong là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, đèn sáng như ban ngày, thiết kế nội thất tối giản, tinh tế. Toàn bộ không gian trên tầng cao nhất được chia thành các khu vực với đủ tất cả các trò giải trí khác nhau, ngoài ra còn có khu nhà hàng, bên ngoài là khu vườn trên cao hình vòng cung với một cái bể bơi cực lớn.
Đêm nay không có nhiều người tới chơi, toàn bộ căn phòng đều trống rỗng, yên tĩnh, chỉ có hai ba người phục vụ đang đợi ở quầy rượu. Kiều Hân tiến đến hỏi: “Xin chào, tôi tới tìm Hạ Thời Minh, ngài ấy có ở đây không?”
Người phục vụ đều là những cô gái trẻ trung xinh đẹp nhướng mắt nhìn nàng: “Hạ gia đang ở trong phòng chơi bài bên trong, cô vào đi, phòng số ba.” Có quá nhiều các cô gái xinh đẹp được đưa tới đây hoặc chủ động tìm tới bọn họ cũng không quá ngạc nhiên, chờ Kiều Hân rời đi thì trao đổi ý tứ bằng ánh mắt. Để xem tân sủng lần này sẽ tồn tại được mấy tháng đây? Sau khi bọn họ nhìn thấy câu hỏi tương tự trong mắt đối phương thì đều phá lên cười.
Kiều Hân đi tới trước cửa phòng đang khép hờ, trong phòng truyền ra âm thanh náo nhiệt sôi nổi. Nàng dừng lại một chút không đẩy cửa ra ngay, sau khi nghĩ ngợi liên cầm điện thoại gửi đi tin nhắn Wechat. Vài phút sau trên màn hình hiện lên hai chữ: “Vào đi.” Lúc này nàng mới đẩy cửa bước vào.
Thấy có người đi vào, mọi người đều đồng loạt nhìn ra hướng cửa.
Đó là một cô gái còn rất trẻ có vẻ đẹp đặc biệt, không hề giống kiểu quyến rũ phổ biến hiện nay, nàng có mái tóc mềm dài đến tận eo, toàn thân mang khí chất thần tiên, cứ như vậy đứng ở đó giống như có thể bay đi bất cứ lúc nào. Một vẻ đẹp cần phải giấu đi.
“Ô…là em gái nhà ai thế? Ngoan như vậy? Đã nói đêm nay không mang phụ nữ tới, như này là phạm quy trắng trợn nha.” Những tiếng cười tùy tiện vang lên.
Kiều Hân lúc này mới phát hiện tất cả những người trong phòng đều là nam nhân, không hề có lấy một cô gái nào cả. Nàng có chút xấu hổ không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Làm sao? Người của tôi đến đây còn phải chờ mấy người đồng ý?” Giọng nói lạnh lùng không mang theo độ ấm, Hạ Thời Minh đặt bài xuống đi tới trước mặt Kiều Hân đem nàng ôm vào trong ngực.
Người vừa lên tiếng lập tức cười hòa: “Đáng đánh, tôi nói sai rồi. Người của Thất gia đương nhiên muốn đến lúc nào thì đến rồi.”
Hạ Thời Minh không để ý tới, chỉ nhìn Kiều Hân hỏi nàng đã ăn chưa. Kiều Hân lắc lắc đầu rồi lại gật gật. Hắn cười cười: “Vậy là đã ăn hay chưa ăn?”
“Đã ăn mấy cái sủi cảo dì Trương làm rồi ạ.”
“Ăn ít vậy thôi sao? Có ngon không?”
“Ăn ngon ạ.” Nàng thấy hắn thực sự rất thích hỏi nàng đã ăn hay chưa, giống một người luôn dọa trẻ nhỏ ăn uống. “Em có biết chơi bài không?” Hắn nắm tay nàng đi đến bên cạnh bàn poker. Kiều Hân lắc đầu, thật ra nàng cũng có biết chơi một chút mạt chược, ở Lăng Thành này làm gì có ai không biết chơi đâu?
“Vậy tôi dạy em chơi, được không?” Hắn nghiêng đầu kề sát tai Kiều Hân thì thầm.
“Nhưng em không thích chơi cái này…” Nàng cắn môi, biết rõ từ chối sẽ khiến hắn không vui nhưng nàng thực sự không thích chơi bài. Nghĩ đến từ khi nàng còn nhỏ, cha luôn gắn bó với loại bàn cờ này hầu như không trở về nhà. Mẹ và cha nàng cũng chỉ vì bài bạc mà dẫn đến ly hôn, từ đó nàng liền không có chút hảo cảm với loại trò chơi này.
Kiều Hân đứng ở đó, từ góc độ của nàng có thể thấy rõ những ánh mắt của những người xung quanh đều thay đổi, có một chút nghiền ngẫm nhiều hơn là đùa cợt. Có lẽ chưa từng có người phụ nữ nào dám từ chối Thất gia một cách công khai như vậy! Loại chuyện này những nữ nhân khác cầu còn không được, dù không biết chơi cũng sẽ giả bộ để lấy lòng hắn, dù sao thì sự quan tâm của Thất thiếu gia Hạ gia đâu phải là điều ai cũng dám mơ ước đâu.
“Được rồi, vậy em ngồi cạnh tôi được chứ?” Hắn vẻ mặt không đổi kiên nhẫn dỗ dành nàng, “Làm từ thiện cho mấy người này rồi lát nữa tôi sẽ đưa em đi ăn cái gì đó.”
Không ngờ được sự kiên nhẫn nuông chiều của hắn, Kiều Hân hai mắt sáng ngời, trong lòng mềm mại. “Được ạ.”
Chưa từng thấy một Hạ Thời Minh tính tình tốt như vậy, những người xung quanh hai mắt nhìn nhau, một người trong số đó lập tức dọn ghế cho Kiều Hân ngồi vào bên cạnh Hạ Thời Minh. Chính là người vừa rồi lên tiếng trêu ghẹo nàng.
Không khí trên bàn poker trở nên sôi động hơn hẳn.
Những người trên bàn đều thường xuyên qua lại chơi cùng nhau nhiều năm, tất cả đều gọi Hạ Thời Minh là Thất Ca, khi nói chuyện tuy không quá câu nệ nhưng Kiều Hân vẫn có thể thấy được bọn họ không vì vui vẻ mà quên đi chừng mực.
Nếu nói ai ở đây là bạn chân chính của hắn, Kiều Hân cảm thấy chỉ có người đàn ông ngồi ở phía bắc bàn poker. Người đàn ông nhìn qua rất ưu nhã và lịch lãm, lại có loại khí tức mà các thiếu nữ rất yêu thích hiện nay, có thể miêu tả bằng một từ, đó là cấm - dục.
Kiều Hân quay lại nhìn nhìn Hạ Thời Minh, bỗng nhiên bật cười. Hai chữ “cấm dục” này nhìn thế nào cũng không hợp với hắn. Nếu chọn một từ dành cho hắn chính xác nhất thì phải là “phong - lưu”, đúng, chính là phong lưu. Hạ Thời Minh đẩy bài, vươn tay niết mặt Kiều Hân, “Ngồi một bên còn cười ngây ngốc cái gì?”
Kiều Hân chớp chớp mắt, xinh đẹp thốt ra một câu: "Cười vì Thất gia chơi bài thật giỏi." Giọng nói thanh thúy như chim sơn ca vừa sải cánh.
Hạ Thời Minh sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng cười như vậy. Thì ra nàng lại xinh đẹp như thế, giống như nét vẽ ngẫu hứng của đứa trẻ con, tô màu thật đậm, sặc sỡ, sinh động.
Lập tức tâm hắn bị câu có chút ngứa.
“Đây là đang quanh co lòng vòng chế nhạo tôi sao?” Hôm nay hắn ở trên bàn bị ba ăn một, tiểu cô nương này còn khen ngợi hắn kỹ xảo đánh bài tốt.
“Nào có, là sự thật.” Nàng vẫn cười ngọt ngào. Hạ Thời Minh híp mắt đánh giá nàng rồi quay lại đánh bài, cuối cùng hắn cố ý vô tình làm đổ nước lên bàn rồi vội vàng kết thúc cuộc chơi. Có người lên tiếng phản đối, làm gì có chuyện đánh bài như vậy được chứ?
Hạ Thời Minh uể oải trả lời, “Cho cậu thắng liền thắng, ở đâu ra nói nhiều như vậy.” Nói xong liền cầm lấy áo khoác kéo tay Kiều Hân rời khỏi phòng.
Ra khỏi khách sạn, Hạ Thời Minh vẫn như cũ không buông tay nàng, hắn hỏi: “Em có muốn ăn ở nhà hàng trên đường Tây An không?” Đó là một nhà hàng đẳng cấp Michelin, thực đơn đều là những món đặc biệt.
Kiều Hân nhìn hắn, đôi mắt mở lớn lộ ra vẻ ngây thơ vô số tội, “Tối nay dì Trương làm món tôm chanh yêu thích của ngài, trở về em bóc tôm cho ngài có được không?”
Hạ Thời Minh hơi nhướng mi, ánh mắt màu nâu biến thành màu đen sâu thẳm như màn đêm, nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang tươi cười lấy lòng, một lúc lâu mới nở nụ cười thâm thúy, “Đang nghĩ vì sao đêm nay em lại chủ động nhiều như vậy, thì ra là muốn lừa tôi trở về.”
Kiều Hân hơi đỏ mặt, nhấp miệng cười điềm đạm ngầm cam chịu lời nói của hắn. Đúng là nàng đang nghĩ cách làm thế nào để lừa hắn trở về nhà. “Được rồi, chúng ta về thôi.” Hắn ghé vào tai nàng, giọng nói trầm xuống vài phần.
Vẻ mặt Kiều Hân khẽ động, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc của hắn thật giống như lời âu yếm ma quỷ bên tai (chị iu đã thua trước Hạ trap boiz rồi ;D).
Về tới nhà đã hơn chín giờ tối, Hạ Thời Minh lên lầu đi tắm trước. Kiều Hân bưng đĩa tôm chanh ra ngồi vào bàn ăn kiên nhẫn bóc từng con tôm. Lột hết phần vỏ, sau đó dùng que xiên qua thân rồi cho vào một cái đĩa sạch, cuối cùng là tưới nước soup lên trên, chọn thêm vài miếng chanh mỏng đặt bên cạnh.
Lúc làm xong mọi thứ thì Hạ Thời Minh cũng đi xuống sau khi tắm rửa xong. Hắn liếc nhìn đĩa tôm chanh được bày đẹp mắt trên bàn, toàn bộ tôm đã được lột hết vỏ xếp ngay ngắn, “Bóc nhiều như vậy làm gì, tôi nếm thử một hai miếng là được rồi.”
“Em bóc cũng không nhiều lắm đâu, hai người chúng ta cùng ăn cũng hết thôi.” Nàng cười cười lấy thêm một đôi đũa và một cái bát nhỏ khác. Mặc dù nói là cả hai cùng ăn nhưng thực tế thì nàng chỉ ngồi đó nhìn hắn. Cử chỉ của hắn ung dung, tao nhã, chỉ là ăn uống cũng không ngon miệng nên không ăn nhiều, chỉ ăn có ba bốn miếng.
Nhìn hắn, suy nghĩ của Kiều Hân trôi đi thật xa, những lời tiếp theo nàng nói ra có chút khó mở miệng dù nàng biết lòng tự trọng của nàng không đáng một xu. Một năm hoạt động trong làng giải trí, để kiếm được nhiều tiền hơn, nàng cũng phải học cách hèn mọn, nịnh nọt, lấy lòng nhưng chưa bao giờ tâm trạng nàng lại ảm đạm như lúc này.
Kiều Hân cứng ngắc cầm đũa lên gắp lấy con tôm đưa lên miệng, vị chua của chanh quét qua môi và lưỡi khiến nàng có cảm giác như mình đang nhai một lát chanh vậy. Ăn xong một con tôm nàng bình tĩnh đặt đũa xuống, khẽ nâng mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện. Người đàn ông dường như biết nàng có chuyện muốn nói nên yên lặng chờ nàng. Nở một nụ cười ngọt ngào, sau một lúc lưỡng lự nàng nói: “Thất gia, có thể cho em mượn một ít tiền được không?”
Trong khoảnh khắc, một cảm giác xấu hổ vô hạn bao trùm làm cả người nàng trở nên ảm đạm như tro tàn.