"Em không có...". Trái tim Kiều Hân chùng xuống, bị áp suất trong không khí đột ngột làm cho giật mình. Nàng vốn dĩ không hiểu tính khí của hắn.
“Em gạt tôi đưa em về, sau đó đuổi tôi đi?”
"Em thật sự không có!" Nàng có chút lo lắng, giọng điệu bất giác cao lên, bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của hắn lại lập tức cúi đầu. Dù sao thì nàng cũng rất sợ hắn!
“Em chỉ đơn giản nghĩ ngài sẽ cảm thấy phiền toái khi ở đây thôi.”
“Vậy hôm qua thì em không gây rắc rối cho tôi sao?” Hắn cười nhạo.
Kiều Hân cắn môi, “Em…em sau này sẽ không làm phiền ngài như vậy nữa."
“Tại sao lại không?” Hạ Thời Minh nhìn ra bốn phía xung quanh, khu phố trông đổ nát và cũ kỹ, cơ sở vật chất cũng không đầy đủ, bên ngoài khu cũng không có nổi một nhà hàng tử tế, càng nhìn càng thấy bất mãn, “Sau này mỗi lần gặp, em muốn tôi đến đây sao?”
“Làm sao có thể như vậy? Em sẽ tới tìm ngài.”
“Vậy còn quãng đường nửa giờ kia thì em tính thế nào? Lần nào gặp cũng phải chờ đợi? Khi nào xong lại đưa em về đây? Hử? Em thật sự là chê tôi rảnh rỗi quá sao, Kiều Hân?” Hắn ung dung nói, nàng không biết được hắn có đang khó chịu hay không nhưng trong lời nói tuyệt nhiên có ẩn chứa sự đe dọa.
“Em…em…” Kiều Hân á khẩu không biết phải biện minh như thế nào, bất tri bất giác hơi thở của hắn đã xâm nhập vào hô hấp của nàng, suy nghĩ của nàng chợt trở nên mông lung trước giọng nói lạnh lùng của hắn. “Kiều Hân, hôm nay mới là ngày đầu tiên, em đã muốn cho tôi làm ăn lỗ vốn sao?” Hắn nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mặt nàng, xoa xoa hai bên má mềm mại của nàng. Bên trong xe khá ấm áp nhưng ngón tay hắn có chút lạnh làm Kiều Hân có cảm giác như tuyết nhẹ phất qua đôi má đang nóng lên của nàng.
Xoa một chút liền nghiện.
Kiều Hân không thể chịu nổi sự thân mật nửa yêu thương nửa tán tỉnh này, chỉ có thể lưỡng lự gật đầu đồng ý, “Vậy thì được rồi...” Tiếng nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu. Thật sự là không tốt chút nào!
Hạ Thời Minh cài lọn tóc đang xõa xuống ra sau tai nàng, vành tai trắng như ngọc không chút che giấu là một mục tiêu tấn công tuyệt vời, hơi thở nóng bỏng của hắn từ từ phả xuống vành tai nàng nhưng không chạm vào. Kiểu Hân nghe được hắn cười khẽ một tiếng, “Tại sao em nghe lời tất cả những gì tôi nói như vậy? Em thật sự ngoan ngoãn như vậy sao?”
Đầu óc Kiều Hân trở nên trống rỗng. Sao nàng có thể không nghe lời hắn được cơ chứ?
-------------
Trong tiểu khu quả thật rất khó tìm được chỗ đậu xe. Hạ Thời Minh đành phải đỗ xe trên lối đi nhỏ, “Em ở tầng mấy?”
“Tầng 3. Em có thể tự mình đi lên.”
"Được, nhanh lên, em đừng có nghĩ câu giờ." Hắn đoán được chắc chắn tâm tư của nàng.
"Vâng…" Kiều Hân cuống quít kéo cửa xe, chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường. Loay hoay hồi lâu mới phát hiện sự thật xấu hổ đến phát khóc, đành phải quay đầu hỏi người đàn ông bên cạnh cầu cứu, “Thất gia…cửa này mở như thế nào đây?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại, giống như muốn khóc.
Hắn ngây ngẩn cả người, nửa giây sau bên trong xe liền bật ra tiếng cười. Hạ Thời Minh cười to hết cỡ, nàng vừa xấu hổ vừa khó chịu vươn tay che miệng ngăn không cho hắn cười nhạo nàng, “Không được cười nhạo em!"
"Em thế nào lại buồn cười như vậy?" Hạ Thời Minh không nhịn được, đôi mắt phượng bị nụ cười làm cho sáng ngời như sao. Nàng là cô gái đầu tiên ngồi trong ghế phụ của hắn mà hỏi cách mở cửa xe như thế nào. Hắn cảm thấy nàng có khả năng thật sự là bị ngốc rồi!
“Được rồi, tôi dạy em mở cửa xe được chưa.” Hắn dỗ dành nàng bằng giọng điệu cực kỳ cưng chiều, khóe miệng còn mang đậm ý cười, sau đó cởi dây an toàn rồi cúi người về phía nàng, “Nhìn xuống chỗ này, dùng tay ấn nút đó xuống…đúng rồi…sau đó dùng ngón tay nhấc cái nút lên…Hắn dựa vào rất gần, nghiêng người về phía nàng. Mùi hương quen thuộc giống như khu rừng rậm nơi nàng lạc đường. Đây là lần đầu tiên Kiều Hân nghe được hắn dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy nói chuyện. Nàng nghĩ, nếu hắn thực sự cưng chiều một người phụ nữ như vậy thì ai có thể chạy thoát được đây?
Sau khi xuống xe, hắn nhắc nàng không cần mang đi nhiều đồ. Kiều Hân không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhanh như chớp mở cửa đi vào. Nàng cởi bỏ áo khoác màu trắng và váy có mùi thuốc lá và rượu. Ngửi một chút ở tay, nàng nhăn mũi rồi nhanh chóng đến phòng tắm. Dường như muốn đem gột rửa cả những suy nghĩ thất thường trong đầu đi. Nước ấm từ trên người nàng lan tỏa làm nàng lấy lại sự tỉnh táo.
Sau khi tắm xong, Kiều Hân cố ý chọn một chiếc áo sơ mi được cắt may khéo léo và một chiếc váy xếp ly dài phía dưới. Trên người nàng còn mặc thêm chiếc áo khoác màu camel, là loại đắt tiền nhất nàng từng mua. Năm đó nàng nhận được hợp đồng quảng cáo đầu tiên trong đời, kiếm được mười vạn tệ, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi mua bộ váy mà nàng đã nhiều lần nhìn qua cửa kính khi đi qua khu trung tâm thương mại.
Nàng còn nhớ rõ tâm trạng chính mình khi mua quần áo lúc đó. Lúc trở về kí túc xá, nàng kích động, hưng phấn, thử thật nhiều thứ đều không muốn cởi ra, như thể mặc vào những quần áo này thì có thể trở nên xinh đẹp như những cô gái xuất thân thành thị.
Trong sáng, vô lo vô nghĩ.
Mười vạn tệ lúc ấy nàng có thể sử dụng cho rất nhiều việc nhưng nàng đã dùng chỉ để mua một bộ quần áo. Thật khó để không cảm thấy tội lỗi và trống rỗng trong lòng.
Kể từ lúc đó, ngoại trừ quần áo do các nhãn hiệu gửi tặng, nàng chưa bao giờ mua lại những thứ quần áo đắt tiền như vậy. Có lẽ là cái gì quá tốt thì chỉ một là đủ rồi, tham lam quá mức chỉ mang lại thất vọng mà thôi.
Nàng còn mang theo một ít bông tẩy trang và một bộ sản phẩm chăm sóc da đầy đủ, cộng với vài bộ quần áo mặc bên trong, đóng gói tất cả lại trong một chiếc túi tote lớn.
Hành lý mang theo vô cùng đơn giản. Giống như một chuyến đi du lịch.
Trước khi tắt đèn chính, nàng nhìn căn hộ nhỏ chưa đầy sáu mươi mét vuông này lần cuối. Nó đã bị hư hỏng nhiều năm, các góc tường có những vệt lốm đốm do ẩm mốc. “Hẹn gặp lại.” Nàng nói với không khí bằng đôi môi của mình. Nàng sẽ trở về lại nơi này nhưng chính nàng cũng không chắc là bao lâu nữa. Nửa năm? Ba tháng? Hay cũng có thể là một tháng sau?
Đời người quá dài và cay đắng, nàng nên cho mình có quyền được mơ mộng ít nhất một lần. Ngay cả cô bé lọ lem cũng có thể bước vào giấc mơ mười hai tiếng đồng hồ, cho nên nàng cũng muốn được mơ giấc mơ ngắn ngủi này, ngay cả khi biết mọi thứ sẽ biến mất khi thức giấc thì cũng không sao cả.
Dù sao thì bây giờ nàng đang có một ván cược. Một ván cược đi vào trong giấc mộng.