Nhìn thấy Hạ Thời Minh đi ra, thuộc hạ bước tới mở cửa xe, hắn nghiêng người đặt Kiều Hân ngồi vào ghế sau, động tác cũng không chút ôn nhu. “Thất Gia...” Kiều Hân thấy hắn định rời đi, theo bản năng duỗi tay ra ôm lấy tay hắn.
Hạ Thời Minh liếc mắt nhìn mấy ngón tay của mình đang bị nàng nắm trong tay, Kiều Hân ý thức được động tác này có chút quá mức, lập tức buông tay hắn ra, cúi đầu, "Thực xin lỗi..."
“Tôi đúng là không nhìn ra, em có vẻ rất quấn người nhỉ?” Lời nói của hắn đầy vẻ nhàn nhạt đùa giỡn, có thể nghe ra được tâm tình hắn đang rất tốt.
Đầu óc Kiều Hân đã sớm rối tinh rối mù, làm sao có thể dễ dàng chống lại sự đùa cợt của người đàn ông này, nàng lúng túng nhìn hắn. Hạ Thời Minh đột nhiên phát hiện nàng có chút giống con mèo Ragdoll mới được Hạ Thời Tranh đem về nuôi, nhìn thì đẹp như tiên nữ nhưng thật ra lại ngu si ngốc nghếch.
Lúc Hạ Thời Minh lên xe, Kiều Hân cảm thấy không gian ở băng ghế sau đột nhiên trở nên chật chội. Kỳ thật không gian hàng ghế sau rất lớn, đủ để duỗi chân thoải mái. Bên trong xe đang chạy một playlist nhạc hoài cổ Quảng Đông, giọng nữ ca thổn thức, mơ mơ màng màng khiến trái tim Kiều Hân giao động theo giai điệu lên xuống, nàng không nghe được cô gái đang hát cái gì.
Cuối cùng, chỉ mơ hồ nghe được một câu trong bài hát, "Cuối cùng tất cả mọi thứ đều phải trả lại, đừng sợ hãi, đừng tham lam..."
“Uống chút nước trước đi.” Hạ Thời Minh từ trong tủ lạnh mini trên xe lấy ra một chai nước khoáng, vặn nắp chai đưa qua. Sau khi Kiều Hân nhận lấy, hắn lại dặn dò thuộc hạ đang ngồi ở ghế lái phụ, nói là đánh tiếng với dì Trương bảo bà ấy chuẩn bị sẵn một bát canh giải rượu.
Kiều Hân uống nước xong, chất lỏng lạnh lẽo trôi xuống cổ họng cũng không cách nào lấy đi sự khô nóng, cả người nàng đều như sắp bị thiêu cháy. Không khí trong xe đông đặc, lại bật thêm máy sưởi càng làm nàng cảm thấy ngột ngạt. "Em mở cửa sổ có được không?" Nàng nhìn nghiêng về phía Hạ Thời Minh, ngập ngừng nói. Nói xong nàng rất hối hận, hành động này của nàng cũng thật không đúng lắm đi.
“Em sợ tôi ăn thịt em hả?” Hắn cười cười nhìn nàng. Ánh mắt kia phảng phất như muốn nói, cô gái nhỏ vừa nãy hướng người hắn cứ thế táo bạo va vào, vậy mà bây giờ nàng lại cần hắn cho phép mở cửa sổ xe sao.
Kiều Hân mím môi không trả lời, cửa sổ hé mở một nửa, gió lọt vào thổi bay mái tóc dài vốn đã hỗn loạn của nàng. Cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng lùi xa, tốc độ xe rất nhanh, những ngọn đèn hai bên đường tạo thành hai dòng ánh sáng mờ ảo chìm dần lại phía sau.
Giống như ảo ảnh trong mơ vậy.
Mộng ảo như bong bóng, như sương, lại như ánh điện.
Nàng không biết xe chạy đi đâu, nhưng cũng không hỏi, nàng không phải là người được quyền quyết định phương hướng. Cảm giác bất an trong lòng giống như đã bị gió thổi bay đi, giờ chỉ còn lại sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Một sự bình tĩnh kịp thời.
Vô luận xe chạy đến đâu, đối với nàng đều là một mảnh sương mù trắng xóa. Đã chọn lao vào trong sương mù thì còn quan tâm đến phương hướng hay con đường phía trước làm gì?
--------
Khoảng chừng hơn một tiếng đồng hồ sau, xe dừng trước một cánh cổng sắt chạm khắc, Kiều Hân nhìn cánh cổng sắt từ từ mở ra, tâm tình vừa mới thả lỏng lại lập tức vang lên báo động.
Đây là một biệt thự ẩn mình trong rừng, với kiểu nhà hoàn toàn làm bằng kính, vị trí đắc địa, nằm trên khu đất vàng của Lăng Thành.
Hạ Thời Minh mở cửa xe cho Kiều Hân, nàng vừa bước một chân xuống liền dừng lại, nhìn khung cảnh xung quanh, trang nhã và yên tĩnh, biệt thự sáng rực, giống như một vì sao rơi xuống thế gian, đẹp đẽ đến hư ảo.
Có chút do dự, lại thêm hoảng sợ, nàng theo bản năng chống lại những thứ quá thần tiên và mơ mộng này. Bằng trực giác, nàng hiểu những điều như thế không nên chạm vào.
“Như thế nào? Xuống xe cũng cần phải tôi ôm sao?” Hạ Thời Minh lười biếng một tay đặt trên cửa xe, trắng trợn đùa giỡn nàng.
Hắn đưa lưng về phía ngôi nhà kính, ánh sáng lấp lánh từ phía sau chiếu đến khiến dáng người hắn đổ bóng trên sàn nhà bóng loáng.
Mà nàng lại vừa vặn bị bao vây bởi cái bóng dài và hẹp đó.
Kiều Hân cảm thấy những lời nói ngả ngớn từ trong miệng hắn lại không khiến cho nàng chán ghét một chút nào. “Tôi...em có thể tự đi.” Nàng nhanh chóng xuống xe tìm vị trí đứng cách hắn hai mét.
Một khoảng cách an toàn tuyệt đối.
Hạ Thời Minh liếc nhìn nàng rồi cười một cái, cũng không quản nàng, chỉ thấp giọng nói một câu “Đi theo tôi” rồi tự mình bước về phía trước. Kiều Hân ngoan ngoãn đi theo sau hắn, vừa vào liền hỏi có cần phải thay giày không.
Hạ Thời Minh chỉ đến chiếc tủ bên cạnh, “Em tự mình lấy đi.”
Kiều Hân mở tủ ra, có mấy đôi dép lê đi trong nhà, đều là kiểu dáng giống nhau, nhưng lại phân thành hai màu, một là xanh lam đậm, một xanh bạc hà. Rõ ràng màu xanh bạc hà là dành cho phụ nữ. Nàng cầm một đôi dép mới chưa tháo ra, hỏi: "Thất Gia, em đeo cặp mới này được không?"
Hạ Thời Minh nhíu mày, chỉ cảm thấy những câu hỏi tới hỏi lui của nàng đều thật nực cười, từ việc có thể mở cửa sổ xe đến việc có thể đi một đôi dép trong nhà mới hay không. Nàng cứ phải hỏi hắn những thứ tào lao làm gì thế?
Kiều Hân thấy hắn không lên tiếng, cũng không biết có phải hay không cảm thấy chính mình nhiều chuyện, hậm hực buông đôi dép mới kia xuống. Bản năng của nàng vô thức chống lại một cách không thể giải thích được những đôi dép trước kia đã được những người phụ nữ khác sử dụng.
Suy nghĩ vài giây, vẫn là lựa chọn thỏa hiệp, nàng nhụt chí chọn lấy đôi dép đã từng có người sử dụng qua. Trước khi đầu ngón tay chạm vào đôi dép thì cổ tay nàng đột nhiên bị giật lại.
Hạ Thời Minh lật người nàng lại, niết nhẹ khuôn mặt nàng, giọng điệu rất trẻ con, nói: “Kiều Hân, em làm cái gì thì làm, đừng có khẩn trương như thế được không hả? Chẳng lẽ tôi ăn thịt em được à?” Sau khi nói xong, hắn lại cảm thấy điều mình nói không đúng lắm, suy nghĩ lại hai giây, hắn lại bướng bỉnh móc lấy cằm nàng, cười cười tiến đến gần môi nàng, “Nhưng...điều đó...tôi cũng không chắc chắn...”
Kiều Hân ngơ ngác nhìn hắn, nàng chỉ cảm thấy trái tim mình bị người đàn ông này làm cho sợ hãi đến vượt ngưỡng rồi. Nếu còn tiếp tục như vậy, nàng thật sự hỏng mất.
------------------------------