Chu Phùng Hy vừa mới cùng các thuộc hạ trao đổi một chút, bây giờ đang rảnh rỗi mà nhàm chán đi dạo.
Lúc vừa mới đi chỗ rẽ, liền thấy một thân hình gầy gò lảo đảo đi đến.
Hắn còn chưa kịp hỏi là ai, thì người này đã đυ.ng vào ngực, hắn thật không sao nghĩ được, người này lại gan to đến mức dám đi câu dẫn hắn.
Chu Phùng Hy dùng tay nâng cằm người đang vùi đầu vào trong ngực mình lên, đôi mắt quét đến gò má ửng hồng của người kia, liền nở nụ cười hưng phấn nói: "Ngươi đang câu dẫn ta sao?"
Gương mặt anh tuấn lúc này của Dương Ngôn Tuấn đã ửng đỏ, khóe mắt còn đang ừng ực nước, mơ hồ nhìn Chu Phùng Hy, miệng không ngừng nói bản thân rất nóng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cổ họng Chu Phùng Hy lập tức trở nên khô khốc lại, nhìn một cái liền biết người trong lòng mình đã bị trúng thuốc.
Nhưng Chu Phùng Hy vẫn rất cảnh giác, dù sao hắn chưa từng gặp qua người này, làm sao có thể chắc chắn đây không phải là người do triều đình phái đến.
Lúc này lão Long đuổi tới thì thấy đại đương gia đang dùng một tay ôm lấy một nam nhân, tay còn lại nâng cằm người đó lên, tựa hồ như rất thân mật.
Lão Long liền trợn tròn mắt, dừng bước muốn quay đầu chạy đi, nhưng lại phát hiện ra nam nhân mà đại đương gia đang ôm lấy không phải là người lão muốn tìm sao? Đại đương gia sao lại thân mật với y như vậy?
Lão Long chớp chớp mắt đầy khó hiểu.
"Lão Long?" Chu Phùng Hy ngẩng đầu lên nhìn thấy lão Long với biểu cảm kì lạ đang đứng ở xa, lập tức mở miệng hỏi.
Lão Long nhanh chóng lấy lại tinh thần, phát hiện ra Chu Phùng Hy đã nhìn thấy lão, chỉ có thể ấp a ấp úng đi đến: "Đại đương gia."
"Đại đương gia, người này là..." Lão Long muốn nói gì đó nhưng lại thôi, trong lòng cầu mong thần may mắn sẽ mỉm cười với mình.
"Người này không tệ, vừa nhìn đã khiến ta cực kỳ yêu thích." Chu Phùng Hy cười nói.
"A!" Lão Long thật sự muốn khóc rồi, lão không hiểu sao nam nhân này lại khiến đại đương gia cùng nhị đương gia vô cùng yêu thích chứ.
Chu Phùng Hy nhìn thấy phản ứng của lão Long, híp mắt lại hỏi: "Sao, có vấn đề gì à?"
Cả người lão Long lập tức run lên, do dự một hồi mới lên tiếng: "Đại đương gia, người này nhị đương gia đã lấy rồi ạ."
Chu Phùng Hy nhất thời hiểu rõ, xem ra mỹ nhân bị đám người bắt trói mang về làm phu nhân cho thủ lĩnh.
Lúc mà Chu Phùng Hy nghe thuộc hạ nói có đưa một nữ nhân về làm phu nhân của mình, trong lòng hắn đã khó chịu, định hôm sau sẽ kêu bọn chúng thả người ta đi.
Nhưng mà còn mỹ nhân này, khiến hắn quả thật đã động lòng, nghĩ đến việc mỹ nhân sắp phải làm phu nhân của người khác, trong lòng liền cảm thấy đố kỵ.
"Thật không?" Chu Phùng Hy rõ ràng rất không vui, khiến cho lão Long lạnh cả sống lưng, lão lập tức suy nghĩ để bản thân mình được sống: "Nếu mà đại đương gia thích, thì người này ngài có thể mang đi."
Câu này khiến tâm tình của Chu Phùng Hy khá hơn một chút, nhếch mép nói: "Không muốn thì đừng gượng ép, quả thực rất khó nghe đó, người này cũng không phải là hàng hóa."
"Đại đương gia nói đúng." Lão Long cúi người gật đầu đáp lại.
Dương Ngôn Tuấn bị mê đan dược hành hạ, thật sự rất khó chịu, hậu huyệt đã bắt đầu ngứa ngáy, muốn lập tức có vật gì đó lấp đầy bên trong ngay, y gấp gáp cầm lấy tay Chu Phùng Hy đặt lên mông mình.
"Lão Long, ngươi đi nói với bọn người kia không được quấy rầy ta cùng phu nhân lúc này." Chu Phùng Hy ôm Dương Ngôn Tuấn lên, lẳng lặng đi qua người của lão Long.
Chu Phùng Hy dần đi xa chỗ lão, lão Long cảm thấy đau đầu vô cùng, lão làm sao ăn nói với nhị đương gia đây.
Dương Ngôn Tuấn tựa đầu vào ngực Chu Phùng Hy, cảm nhận được hơi ấm của thân thể kia, nhưng bởi vì cách một lớp quần áo làm cho y có cảm giác bí bách khó chịu, vì vậy y chủ động kéo cổ áo Chu Phùng Hy xuống, đêm khuôn mặt trắng nõn dán lên l*иg ngực rắn chắc đó.
Ý thức cũng trở nên mơ hồ, bởi vì tác dụng của mê dược đan, khiến cho Dương Ngôn Tuấn không tự chủ được mà há miệng ngậm lấy đầu nhũ của Chu Phùng Hy, bắt đầu mυ'ŧ lấy nó.
"A!" Chu Phùng Hy không nghĩ đến việc Dương Ngôn Tuấn sẽ ở trước mặt đám người mà làm ra chuyện này, hạ thân hắn bắt đầu nóng lên, người anh em của hắn đã thức tỉnh rồi.