Đất nước thái bình, dân giàu nước mạnh, kinh tế phồn vinh, vì vậy rất nhiều thương gia mọc lên như nấm sau mưa.
Mùa hè nơi đây rất nóng, hai chiếc xe ngựa đang đi trên đường, là bụi tung bay mù mịt, xung quanh không có bóng người.
"Ông chủ Dương, phía trước có thổ phỉ, chúng ta đợi một hồi để cho an toàn." Người đánh xe ngựa hô to.
Người bên trong xe ngựa tựa như không chút bận tâm, âm thanh dịu dàng được truyền ra: "Vậy thì chú ý an toàn đi."
"Vâng." Người đánh xe đáp lại.
Trong xe ngựa có hai người đang ngồi, người hầu lo lắng nhìn nam nhân bên cạnh hỏi: "Lão gia, tiểu nhân nghe nói bọn thổ phỉ nơi này rất ngông cuồng, vô cớ đυ.ng phải thì chỉ có cái kết rất thảm hại."
Gương mặt người đàn ông tựa như ngọc, nét mặt hệt như gió xuân vô cùng ôn nhu, đôi môi hồng hào quyến rũ, cặp lông mày khẽ nhướng lên, vẻ đẹp hệt như tiên giáng trần.
Nam nhân mặc y phục màu xanh lục, dáng người thẳng tắp, đôi mắt khép hờ.
Nghe vậy, y chậm rãi mở mắt ra, nhẹ giọng nói: "Tiểu Dư, dù có là như thế nào, nếu không nói thì chúng ta sẽ không đυ.ng mặt bọn họ."
"Vâng ạ, cái miệng thúi của tiểu nhân, thật là xui xẻo." Tiểu Dư buồn rầu nói.
Dương Ngôn Tuấn khẽ cười không lên tiếng.
Cái thế giới này lấy bối cảnh là cổ đại, nữ chính là Việt Tư Nhã, làn quận chúa thanh cao của Việt phủ, mà nam chính là thủ lĩnh của đám thổ phỉ, Chu Phùng Hy.
Chu Phùng Hy cùng hoàng Đế Việt Triều có mỗi thù gϊếŧ cha, vì vậy hắn đối với hoàng đế mà nói là mối hận thấu xương.
Mà Việt Tư Nhã một lần ham chơi trốn khỏi cung, bởi vì dung mạo xinh đẹp mà nàng bị đám thổ phỉ để mắt đến, liền cưỡng ép bắt Việt Tư Nhã dâng lên cho thủ lĩnh Chu Phùng Hy lấy làm phu nhân.
Lúc Việt Tư Nhã trốn chạy vô tình đυ.ng phải nguyên chủ Dương Ngôn Tuấn, muốn cầu cứu nhưng đã ngay lập tức bị đám thổ phỉ bắt lại, liền bịt miệng không để nàng phát ra âm thanh, vì vậy nguyên chủ đã không phát hiện ra nàng.
Chu Phùng Hy đã sớm biết thuộc hạ của mình bắt trói Việt Tư Nhã bắt nàng làm vợ lẽ, nhưng đến nhìn nữ chính một cái nam chính cũng không để tâm.
Lúc khi hai người tiếp xúc, Việt Tư Nhã mới biết Chu Phùng Hy muốn gϊếŧ hoàng đế, mà cô cũng giống như hắn, với việc hoàng đế dung túng cho hậu cung phi tần của mình hại chết mẫu thân của cô, trong lòng Việt Tư Nhã tràn ngập hận thù, vì vậy muốn đàm phán cùng Chu Phùng Hy.
Sau khi Chu Phùng Hy tiếp xúc nhiều với Việt Chu Nhã, cả hai đều bị đối phương thu hút.
Đến khi Chu Phùng Hy lập công lớn lên ngôi hoàng đế, liền biểu đạt thành ý của mình đến Việt Tư Nhã, thậm chí còn không thu nạp thêm phi tần, hơn nữa còn thống nhất sáu nước lại, trở thành người nổi danh trong sách sử.
Dương Ngôn Tuấn xem xong tình tiết, suy nghĩ một chút liền nói với hệ thống: "Hệ thống, mau cho người đánh xe bị đau bụng, kéo dài thời gian để đám nhân vật chính chạy đến đây."
Hệ thống vẫn chưa hiểu ý, nhưng vẫn làm theo.
Xe ngựa lập tức dừng lại, tiểu Dư liền nhíu mày, định mở miệng hỏi, màn cửa liền được vé lên, vẻ mặt người đánh xe đầy khổ sở, ôm bụng nói: "Ông chủ Dương, thật ngại quá, tiểu nhân muốn rời khỏi một lát, rất nhanh sẽ trở lại."
Tên đầu sở Dương Ngôn Tuấn nở nụ cười ôn nhu nói: "Không sao, chúng ta sẽ dừng xe ở đây, đợi ngươi quay lại."
Người đánh xe vội vàng cảm ơn sau đó liền vội vã đi tìm nơi giải quyết nhu cầu.
Một lúc sau, tiểu Dư vẫn chưa thấy người đánh xe về, liền có chút bất mãn: "Sao mà lâu như vậy rồi mà vẫn chưa trở về."
"Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Dương Ngôn Tuấn tỏ ra chút quan tâm.
"Để tiểu nhân đi xem sao." Dứt lời, tiểu Du liền đi xuống xe tìm người đánh xe.
Ngay khi tiểu Du rời đi không lâu, Dương Ngôn Tuấn liền vén màn xe lên xem khung cảnh bên ngoài.
Bỗng nhiên, trong bụi cỏ xuất hiện một nữ nhân với vẻ mặt hốt hoảng, trên người vẫn còn bị trói, sau khi nhìn thấy y, hai mắt liền sáng lên, muốn lớn tiếng cầu cứu nhưng đã bị đám người phía sau đuổi kịp chặn miệng lại.
Dương Ngô Tuấn bị tình huống này làm cho kinh động, theo bản năng muốn quay người vào bên trong.
Hoảng sợ trong lòng không cách nào che dấu được, nhìn dáng vẻ của những người này, hệt như đám thổ phỉ, chỉ có thể nguyện cầu trong lòng cho đám người đó rời đi nhanh một chút.
Lúc Dương Ngôn Tuấn vẫn chưa hết hoảng sợ, màn cửa đột nhiên bị vén lên, một người nam nhân tướng mạo hung tợn vốn định uy hϊếp y, sau khi nhìn thấy dung mạo của Dương Ngôn Tuấn liền dừng lại, sau đó liền thô lỗ mang y ra ngoài, tiếp đến liền tỏ ra mừng rỡ hướng về những người khác mà nói: "Tên này dáng vẻ không tệ, vừa vặn nhị đương gia cũng thích đàn ông, đem tên này về cho nhị đương gia cũng không tệ."
"Đại đương gia cùng nhị đương gia chắc chắn sẽ rất vui, đến lúc đó chúng ta sẽ được hưởng rất nhiều." Một tên nam nhân khác cao hứng đáp lại.
"Van cầu các ngươi thả ta ra." Khi Dương Ngôn Tuấn nghe những lời này, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, sợ hãi mà giãy giụa.
"Chậc, nếu làm nhị thủ lĩnh vừa ý thì đó là vinh hạnh của ngươi, đem hai bọn họ trở về thôi." Nam nhân với tướng mạo hung ác nói xong liền bắt trói Dương Ngôn Tuấn lại, lo lắng hai người sẽ hô to cầu cứu, liền cận trọng nhét vải vào miệng họ rồi sau đó mang họ về.